Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Trình độ học vấn là nỗi đau của Thẩm Loan.
"Trung cấp chuyên nghiệp."
Lời này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.
Thẩm Nhượng cười.
"Trung, trung cấp chuyên nghiệp?"
"Vậy cô ta dựa vào cái gì mà đứng ở trên sân khấu nhìn xuống nói chuyện với
chúng ta?"
"Trời ạ! Thông báo tuyển dụng của Minh Đạt có tiếng là nghiêm khắc, sinh viên
đại học cũng không nhìn một cái, nghiên cứu sinh còn phải sàng đi sàng lại, sao
lại để một người chưa được học đại học ngồi vào vị trí giám đốc chứ?"
"Tấm màn đen! Vách đá dựng đứng có tấm màn đen!"
"Hẳn là cô ta có người chống lưng?"
"Nói không chừng là ngủ với kim chủ..."
Mồm năm miệng mười.
Con người luôn thích suy đoán người khác bằng những ác ý cay nghiệt nhất,
giống như người khác rơi xuống, thì mình sẽ bò lên cao hơn.
Đại học G là một trong 10 trường đại học danh giá nhất cả nước, học sinh có thể
phá vỡ trùng vây để thi đậu nơi này, thì trong lòng ai mà không có chút tự phụ
cùng kiêu ngạo?
Sở dĩ bọn họ cho phép Thẩm Loan đứng ở trên sân khấu, là vì cô đại diện cho
Minh Đạt, mà Minh Đạt là quái vật khổng lồ mà bọn họ cần phải ngước nhìn
ngưỡng mộ.
Trong tiềm thức, người phụ nữ đại diện cho hình ảnh xí nghiệp sẽ được tô đẹp
vô điều kiện.
Mà lúc trước bọn họ nhìn thấy cũng đúng là như thế.
Cô xinh đẹp, ưu nhã, hào phóng, nói chuyện khéo léo.
Nên tốt nghiệp từ ngôi trường danh giá, lý lịch nên phong phú, nên năng lực
mới siêu phàm...
Tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu, thì trong nháy mắt hiện thực bị vạch trần đó,
chênh lệch sẽ lớn thế nào, cũng sẽ bắn ngược lại như thế.
Dưới tình huống bất kỳ người nào ở đây đều có bằng cấp cao hơn cô, Thẩm
Loan dựa vào cái gì mà đứng ở trên sân khấu khoa tay múa chân?
Mà lúc này những người đó cũng không có phản ứng quá lớn, mặc dù có chút
nhục mạ và suy đoán ác ý, nói ra rất to.
Chỉ thấy cô cầm microphone, chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa
xuyên thấu qua âm hưởng, truyền khắp ngóc ngách của sân khấu.
"Sau khi học xong trung cấp chuyên nghiệp, làm việc mấy năm, hiện giờ đang
học ban C của học viện Khởi Hàng, giữa tháng này tôi sẽ tốt nghiệp."
Lại một pha bẻ lái đột nhiên không kịp dự phòng.
"Học viện Khởi Hàng?"
"Vẫn là ban C, nếu tôi nhớ không lầm, đó là một bài kiểm tra rất khó đấy?"
"Học viện Khởi Hàng? Sao tôi chưa từng nghe qua thế? Là trường học thế nào
vậy? Rất tốt sao? Nhưng bảng xếp hạng trường cao đẳng và đại học mỗi năm
thì hình như không có mà..."
"Kiến thức của cậu cũng quá hạn hẹp rồi đấy? Trường quân đội Hoàng Bộ của
giới kinh doanh, cũng được gọi là "cái nôi của người kinh doanh", căn bản
không thuộc khoá sinh viên tốt nghiệp này, chỉ cần thí sinh đến dự thi thôi."
"Còn có loại trường học này à?"
"Tất nhiên! Người sáng lập là chuyên viên nổi tiếng trong giới giáo dục, giáo sư
Thẩm Xuân Hàng Thẩm! Đối tượng tuyển dụng phải là nhân viên có kinh
nghiệm làm việc từ ba năm trở lên, bao gồm các lĩnh vực được nói đến như, tài
chính, chứng khoán, thương nhân, kiểm soát rủi ro, thương mại điện tử, quản trị
kinh doanh, quản lý tài chính, thị trường marketing..."
"Vừa rồi cô ấy nói ban C..."
"Mỗi lĩnh vực đều căn cứ vào điều kiện của bản thân học sinh để chia làm ba
ban ABC. Ban A được gọi là " ban doanh nhân ", là để đáp ứng yêu cầu của
những doanh nhân thành đạt cần học hỏi thêm, bất kỳ học sinh nào ở trong đó
cũng đều là người lãnh đạo của một công ty. Ban B lại được gọi là " ban của
người thừa kế ", tên cũng như ý nghĩa của nó, được thiết lập riêng để cung cấp
giáo dục tài chính cho những cậu ấm cô chiêu phải kế thừa gia nghiệp. Còn về
phần ban C..."
"Ban C làm sao vậy?"
"Ban C lại gọi là " ban quản lí cao cấp", mỗi học kỳ chỉ tuyển 68 người, cần phải
trải qua cuộc thi rất khốc liệt, mới có thể đạt được tư cách nhập học cuối cùng.
Nói tóm lại, có thể có tên trong danh sách của Khởi Hàng ấy, đầu vào của ban A
được đo bằng tài sản của cá nhân, ban B do độ giàu có của ba mình để quyết
định, chỉ có ban C là dựa vào năng lực của bản thân."
"Vậy cô ấy quá lợi hại rồi!"
"Chúng ta có thể thi được đại học G, nhưng không nhất định có thể được vào
Khởi Hàng, cô ấy càng trâu bò hơn chúng ta gấp nhiều lần."
Mắt thấy hướng dư luận đã bị một câu nói của Thẩm Loan làm hoàn toàn
chuyển biến, Thẩm Nhượng âm thầm cắn răng.
Nhưng mà, anh ta còn có chiêu sau cùng...
"Nói vậy, kiến thức dự trữ của giám đốc Thẩm nhất định rất phong phú. Không
biết cô có để ý khi tôi hỏi mấy vấn đề chuyên môn không?"
Thẩm Loan bình tĩnh như cũ: "Mời nói."
"Căn cứ vào sự hiểu biết của cô, tài chính và tài vụ thì có gì khác nhau?"
Cô trầm ngâm một giây...
Thẩm Nhượng cười lạnh.
Đây là câu hỏi trình bày và phân tích cuối cùng trong kỳ thi nghiệp vụ tài chính
của bọn họ.
Nói đơn giản cũng đơn giản, dù sao cũng là thuyết minh theo nghĩa của nó, so
với những đề tính toán phức tạp ít nhất có thể viết ra vài câu, không đến mức
không có lời nào để nói.
Nhưng nếu muốn đáp đúng, giải đáp được toàn bộ cũng không dễ dàng.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Thẩm Loan không thể nghĩ được
nhiều như thế.
Nếu cô trả lời, cũng nhất định chỉ nói về mặt ngoài, không thể đi sâu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nhượng sung sướng cong khóe môi, ôm cánh tay trước
ngực làm tư thế giống như đang chờ Thẩm Loan xấu mặt, anh ta đứng ở một
bên xem diễn.
Ước chừng qua mười giây, có lẽ còn chưa đến mười giây......
Thẩm Loan: "Tài chính là thuật ngữ chung để chỉ tiền lưu thông và hoạt động
tín dụng cùng với các hoạt động kinh tế gắn liền với chúng; mà khái niệm tài vụ
nói tóm lại là dựa trên bảng báo cáo, phân tích thời kỳ hiện tại, đoán trước tình
trạng kinh doanh tương lai của xí nghiệp, lưu lượng tiền mặt. Với sự khác biệt
rõ ràng như vậy, tôi rất tò mò, bạn học này vì sao lại muốn hỏi loại câu hỏi uổng
phí đầu óc thế này?"
Ý là, câu hỏi uổng phí đầu óc thế cũng phải hỏi, xem ra là thật sự không có đầu
óc!
Thẩm Nhượng cắn răng: "Cô!"
"Nếu anh nhắc tới vấn đề này, vậy tôi muốn hỏi lại bạn học này, tài chính nghĩa
rộng và nghĩa hẹp được giải thích thế nào?"
Không phải muốn khoe chữ sao?
Cũng không phải chỉ mình Thẩm Nhượng làm được.
Phản kích hoàn mỹ.
Thẩm Nhượng lập tức sững sờ tại chỗ.
Thẩm Loan mỉm cười nhướng mày: "Bạn học, vấn đề này không khó mà?"
Thẩm Nhượng: "..." Nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Loan lại đảo qua mặt học sinh khác: "Mọi người nghĩ sao?"
"Không khó —"
Phàm là đề cập tới tài chính sách trong giáo khoa, đều có thể tìm được đáp án,
chỉ cần đọc qua, ghi nhớ, thoáng dùng chút lót dạ, là có thể hoàn toàn ra được.
Bởi vì đây là những thứ được viết rành mạch, rõ ràng trong sách vở!
Nhưng Thẩm Nhượng ghét nhất chính là máy móc theo sách vở, không nói đến
việc số lần trốn học quá nhiều, thì lần duy nhất xuất hiện trong lớp, không chơi
điện thoại, thì là ngủ.
Anh ta nhạy cảm với những con số, thích tính toán; nhưng lại chán ghét con
chữ, chán ghét học bằng cách phải nhớ.
Nếu Thẩm Loan ra đề tính toán trong kỹ thuật tài chính, nhất định anh ta sẽ trả
lồ thuận buồm xuôi gió, nhưng cố tình lại là những thứ lý luận, cũng do nguyên
nhân chính là vì anh ta thấy rất khó, cho nên mới có thể dùng để hỏi Thẩm
Loan.
Không ngờ bị cô phản cho một kích...
"Xem ra bạn học này không trả lời được rồi?"
Thẩm Nhượng: "..." mụ mẹ nó!
"Vậy cậu cần phải nghe đây, đáp án tôi chỉ nói một lần: Tài chính nghĩa rộng là
chỉ tất cả các hoạt động kinh tế liên quan đến tiền phát hành tín dụng, bảo quản,
đổi, thanh toán, thậm chí bao gồm cả mua bán vàng bạc, nghĩa hẹp của tài chính
được chỉ việc tài trợ bằng tín dụng tiền tệ. Bây giờ đã rõ ràng chưa?"
"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.