Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 510: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 510



Nói đến chuyện học thuộc, Thẩm Loan không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng

cũng là một đối thủ đáng gờm.

Nhớ lúc trước trong cuộc thi tuyển sinh của Khởi Hàng, ngắn ngủn một tháng

mà cô đã đọc thuộc lòng tất cả những kiến thức liên quan.

Không phải cô kiêu ngạo, mà là thủ đoạn nhỏ này của Thẩm Nhượng, thật sự

không đáng xem.

Đầu tiên lấy chuyện bằng cấp ra nói, không thành công, lại lấy kiến thức sách

giáo khoa ra để thử cô, kết quả trước mặt mọi người bị vả mặt, chậc chậc...

Nếu không phải trường hợp ở đây không ổn lắm, Thẩm Loan thật sự rất muốn

hỏi một câu: Mặt có đau không?

Tất nhiên, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, không thật sự hỏi ra

lời.

Dưới khán đài, hàng cuối cùng.

"Cậu xem..." A chọc cánh tay B, làm mặt quỷ.

B kinh hồn bạc vía ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt của cậu Thẩm...

Hai mắt trợn lên, quai hàm cắn chặt, giống như quả bóng bị đẩy đến cực đại, lúc

nào cũng có thể nổ mạnh.

B: Hù chết cục cưng rồi!

A: Tình huống hiện giờ thế nào? A Nhượng coi trọng người ta, hay là nhằm vào

người ta đấy?

B: Cậu thì biết gì? Bởi vì coi trọng, cho nên mới dùng cách nhằm vào người ta

để hấp dẫn sự chú ý, khó trách mẹ con cậu solo cho tới hôm nay...

A: Chó má! Dáng vẻ của A Nhượng rõ ràng giống như muốn giết người.

B: Đó là yêu đến chỗ sâu nhất của đáy lòng đấy!

A:... Ông đây tin vào cậu.

Thấy Thẩm Nhượng lâu vẫn chưa đáp lại, Thẩm Loan lại hỏi một lần nữa: "Rõ

rồi chứ?"

Giọng nói ôn hòa, kiên nhẫn mười phần.

Giống như trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối, thầy giáo chỉ dạy học sinh.

Cũng không khiêm tốn chút nào, cũng chẳng chút nào rụt rè, trái lại còn rất hợp

lý.

Thẩm Nhượng suýt chút nữa cắn gãy răng, hai tay nắm chặt, cả người run rẩy.

Đột nhiên, anh ta bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng đảo qua cô gái trên sân khấu, nở nụ cười



"Xem ra giám đốc Thẩm cũng rất thích nghiên cứu về phương diện tài chính,

đúng lúc này tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi."

Không cho Thẩm Loan cơ hội từ chối, anh ta chỉ lo mở miệng —

"Một công ty đầu tư có được hai triệu tiền cổ phiếu, nếu muốn sử dụng tiêu

chuẩn hợp đồng tương lai chỉ số chứng khoán s&p 500, bảo đảm giá trị tiền gửi,

xin hỏi, phải làm thế nào?"

Nếu nói vấn đề trước đó là lý luận cứng nhắc, vậy thì vấn đề này đòi hỏi phải

động não tính toán thực tế.

Cũng không có gì khó đối với người học về chuyên ngành tài chính, nhưng đối

với một người căn bản chưa động đến hệ thống giáo dục tài chính như Thẩm

Loan mà nói, có thể ngay cả đề bài cũng đọc không hiểu.

Hai người có qua có lại, không ai nhường ai làm những người khác có mặt ở

đây ngửi được mùi kỳ lạ.

"Hôm nay cậu Thẩm uống lộn thuốc à?"

"Nhằm vào con gái, không giống phong cách bình thường của cậu ta..."

"Chẳng lẽ hai người này có thù oán ngầm à?"

"Thù gì chứ?"

"Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, cậu nói có thù gì?"

"Chậc chậc... Không hổ là giáo thảo đại học G của chúng ta, trực tiếp, không sợ

hãi, chẳng quan tâm bạn là khách quý, hay là đại lão, 6666..."

"Đề bài này hình như có hơi quen quen..."

"Đúng không! Tớ cũng cảm thấy giống như đã làm ở đâu rồi."

"《 kỹ thuật tài chính 》đề luyện tập sau giờ."

"!"

Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Loan cùng ánh mắt đầy hung hãn của Thẩm

Nhượng chạm nhau giữa không trung, một người thản nhiên, một người âm

trầm.

"Chỉ số trước mắt là bao nhiêu?" Cô gái đột nhiên mở miệng.

Tục ngữ nói, người ngoài xem náo nhiệt, trong nghề xem cửa.

Vấn đề này vừa nói ra, mọi người đã biết Thẩm Loan không đơn giản như vậy,

ít nhất, cô đã đọc hiểu đề này rồi.

Thẩm Nhượng: "1080."

Thẩm Loan: "Còn độ chênh lệch tỉ lệ cổ phiếu hàng tháng thì sao?"

Trong lòng Thẩm Nhượng hơi kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh:

"1.88."

"Độ chênh lệch hàng tháng của chỉ số chứng khoán s&p 500 thì sao?"

"0.9."

"Hệ số tương quan?"

"...0.6."

Thẩm Loan có thể hỏi ra những thông tin đó, làm Thẩm Nhượng kinh ngạc

không thôi.

Bởi vì, mỗi số liệu ở đây, đều là yếu tố quan trọng cần cân nhắc để bảo đảm giá

trị tiền gửi, thiếu một thứ cũng không được.

Thế mà Thẩm Loan lại biết!

Vậy chứng tỏ đối với vấn đề này cô...

"Căn cứ thông tin nói trên, không khó để cho ra tỉ lệ bảo hiểm rủi ro tối ưu là

1.22; vậy thì tiêu chuẩn cần được nắm giữ của hợp đồng tương lai chỉ số s&p

500, hợp đồng ngắn hạn là 89. Đây là đáp án của tôi, thế nào? Vừa lòng

không?"

Thẩm Nhượng không còn lời nào để nói.

Cô gái vẫn nở nụ cười: "Bạn học này, cậu còn vấn đề gì không?"

"... Không, có."

Buổi giao lưu kết thúc, Thẩm Loan bị một nhóm sinh viên vây quanh, ríu rít đặt

câu hỏi, nhân khí rất cao.

Tuy rằng có xảy ra một số tình huống nhỏ giữa đường, nhưng tổng thể mà nói,

cũng coi là viên mãn.

"Giám đốc Thẩm, có thể ký tên cho tôi không?" Một nam sinh đeo kính chen

lên, đưa giấy và bút qua, ánh mắt thẹn thùng, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Được."

"Cảm ơn! Vừa rồi ở trên sân khấu cô nói rất hay!"

"Còn tôi nữa! Tôi cũng muốn ký tên!"

"Tôi cũng muốn..."

Bên này cực kỳ náo nhiệt, vừa nói vừa cười; nhưng áp suất đầu bên kia lại thấp

đến mức làm người ta tuyệt vọng.

Thẩm Nhượng đi phía trước.

Bạn cùng phòng A cùng B đi phía sau mấy mét, anh đẩy tôi, tôi xô đẩy anh, xúi

giục nhau, nhưng cuối cùng cũng không ai dám tiến lên.

Đột nhiên, dưới chân người phía trước dừng lại, xoay người, trở lại con đường

ban đầu.

"A Nhượng—" A đuổi theo: "Về phòng ngủ thì đi bên kia kìa, cậu đi nhầm... à?"

Thẩm Nhượng lập tức lướt qua anh ta, mắt nhìn thẳng, sườn mặt lạnh lùng.

Vẻ mặt A khó hiểu: "Cậu ta phát điên gì thế?"

B cắn răng, vội la lên: "Ngẩn người làm gì nữa? Đuổi theo đi, đừng để cho tính

cách thiếu gia của cậu ta lại phát tác, mọi người đều gặp nạn!"

Thẩm Nhượng trở lại phòng báo cáo, học sinh cơ bản đều đã đi hết.

Thẩm Loan cũng chuẩn bị rời đi, nhìn thấy anh ta, dưới chân cứng lại, ý cười

chán ghét lại treo bên môi.

Không ai mở miệng trước, chỉ dùng ánh mắt giao chiến.

Đột nhiên, người đàn ông nở một nụ cười châm chọc: "Đúng là tôi xem thường

cô rồi, không, có lẽ toàn bộ nhà họ Thẩm đều xem thường cô."

Cô gái vẫn cười nhạt như cũ, ánh mắt không gợn sóng.

Thẩm Nhượng cười càng lạnh hơn: "Lúc trước, bọn họ đều nói chị cả bởi vì bị

cô hại mới đến Quảng Đông xa xôi, ăn tết cũng không dám trở về, tôi còn

không tin, dù sao, một đứa con riêng đê tiện, muốn bằng cấp không có bằng

cấp, muốn giáo dục cũng không có giáo dục, có tư cách gì mà khiêu chiến với

con gái cưng của nhà họ Thẩm?"

Thẩm Loan lẳng lặng nghe, vẻ mặt bình tĩnh.

Giống như câu nói "con gái riêng" kia không phải nói xô.

"Hiện giờ xem ra, có thể cô không bằng cấp, cũng có thể không có giáo dục, chỉ

cần lòng đủ đen, là có thể vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản

nổi, đúng không?"

Cô không đáp lại.

Tung mấy cú đấm giáng trời, nhưng cứ như đánh vào bông, ngay từ đầu Thẩm

Nhượng còn có thể khuyên mình nhẫn nại, nhưng càng về sau, dáng vẻ không

sao cả của Thẩm Loan lại càng dễ chọc giận anh ta.

"Rốt cuộc cô có nghe hiểu tôi đang nói gì không?!"

"... Nghe, hiểu."

Sau đó thì sao?

Không có sau đó.

Cô không tức, cũng không giận, càng không sợ không hãi.

"Nói xong chưa?" Giọng nói lành lạnh, phảng phất giống như tảng băng, lộ ra

hơi lạnh thấm người.

Thẩm Nhượng sững sờ: "Cái gì?"

"Tôi hỏi có phải anh nói xong rồi không?"

"..."

"Nếu nói xong rồi, vậy bây giờ cũng nên đến lượt tôi nói vài câu."

So với sự hấp tấp tức giận của anh ta, cô gái lại không nhanh không chậm, chậm

rãi mở miệng —

"Thứ nhất, bằng cấp, hay giáo dục của tôi ra sao, cũng không tới lượt anh quan

tâm. Bởi vì, anh không có tư cách này."

Trước đến nay, nhánh thứ nhất và nhánh thứ hai của nhà họ Thẩm đều có ranh

giới rõ ràng, Thẩm Xuân Giang cùng Thẩm Xuân Đình ngầm đấu đá, con cháu

ở dưới cũng không hài hòa bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.