Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Thứ hai, nếu anh có chứng cứ, muốn ấm ức thay Thẩm Như, cũng có thể.
Nhưng kêu gào với tôi cũng vô dụng, anh đến tìm ông cụ đi, nếu như anh có lá
gan này."
Thẩm Nhượng nghẹn lại, sắc mặt khó coi.
Không nói đến việc căn bản anh ta không có chứng cứ, cho dù có, cũng sẽ
không bôn ba vì Thẩm Như.
Nhà họ Thẩm nuôi dưỡng con cháu, tư tưởng cực kỳ ích kỷ, mặc dù là chị em
họ, nhưng cảm tình cũng ít đến đáng thương.
Ngay lúc Thẩm Nhượng nhắc tới Thẩm Như, chẳng qua tức giận nên mới đưa ra
nói, muốn bắt sai lầm của Thẩm Loan, nên mới ăn nói lung tung.
Nếu thật sự để anh ta đến trước mặt Thẩm Tông Minh, có lẽ rắm cũng không
dám thả một cái!
"Cuối cùng, vấn đề của anh cũng không gọi là cao siêu, nếu bởi vậy mà thẹn
quá hóa giận, cũng không phải không thể giải thích. Dù sao, tứ chi phát triển,
đầu óc ngu si mà."
"Cô mắng tôi sao?!"
"Là chính anh tự mình nói mà."
Hai mắt Thẩm Nhượng suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Thẩm Loan lại nhẹ giọng cười, nâng bước rời đi.
Cô cũng không muốn nói quá nhiều với người như thế, sợ sự ngu ngốc đó cũng
sẽ lây lan.
Thẩm Nhượng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cô gái rời đi, trong mắt tích tụ tối
tăm, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Anh ta lấy điện thoại ra, thuần thục gọi đến một dãy số: "... Là tôi. Đều ở đó à?
Đến đây một chuyến, dạy dỗ một đứa đê tiện không nghe lời."
...
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình hẹn nhau ở cổng phía Tây chỗ ngã tư của
trường.
Không ngờ cô vừa bước ra cổng lớn, đã bị một đám đàn ông vây quanh.
Nhìn qua, không giống như bọn lưu manh, trái lại giống như một đám cậu ấm
cô chiêu chơi bời lêu lổng hơn.
Bởi vì, vẻ ngoài của nhóm người này tuy rằng chẳng ra gì, dáng người cũng
chẳng ra làm sao, nhưng từ đầu đến chân, đều dùng hàng hiệu, điển hình như
dùng tiền đắp lên, sợ người khác không biết nhà mình có quặng, cho nên nơi
nào cũng phải khoe ra.
Ví dụ như, logo "G" kép ở giữa thắt lưng; lại ví như, trên chân đi đôi giày dừa
bản giới hạn, trong tay đang lắc lắc chìa khóa xe hịn...
"Chính là cô ta à?" Trong đó có một người nói năng thô lỗ, cười không có ý tốt.
"Không sai! Giống như trên ảnh chụp."
"Dám trêu cậu Thẩm, lá gan cũng đủ lớn đấy?"
"Mày thì biết cái gì? Loại phụ nữ này trêu đùa mới có thú, nhìn cái dáng người
kia kìa, khó trách cậu Thẩm gấp gáp như vậy, gấp không chờ nổi mà muốn làm
luôn ở trường học..."
Trong mắt người đàn ông đó hiện lên kinh diễm.
Cô gái rất xinh đẹp, làn da trắng như sứ, mắt ngọc mày ngài, cũng chẳng phấn
son, hoàn toàn là nhan sắc thật, có một loại hơi thở tươi mát tự nhiên ập vào
trước mặt, cánh mũi khẽ nhúc nhích, một mùi thơm nhè nhẹ chui vào chóp mũi,
nhẹ như khói, thướt tha lả lướt, nhưng lại thấm vào ruột gan, làm người ta có
xúc động muốn nắm lấy, cuộn chặt lại giữ cho riêng mình.
Nhưng đây cũng không phải chỗ hấp dẫn nhất của cô gái, cô xinh đẹp ở khí
chất! Yên tĩnh thanh thoát, nghiêm nhưng không dữ, trong mắt lộ ra vẻ lạnh
lùng kinh người, nghiêm nghị lạnh lẽo tựa như tảng băng ngàn năm ẩn chứa
trong núi tuyết của đỉnh Thiên Sơn, khí thế tuyệt vời, chước chước kỳ hoa (hoa
hồng đơm đặc dưới trời xanh trong)!
Chỉ liếc mắt một cái, đã có thể bắt lấy ánh mắt của mọi người, lần đầu tiên bọn
họ cảm thấy hóa ra người đẹp thật sự có thể khuynh quốc khuynh thành như
vậy.
Nghe đến đó, Thẩm Loan còn gì mà không rõ?
Thẩm Nhượng thế mà lại gọi bọn bạn bè khốn nạn của anh ta tới chặn đường
cô?
Lạnh lùng cười, cô gái nâng bước đi, như là muốn phá tan vòng vây.
Giây tiếp theo, Thẩm Loan chỉ cảm thấy trên tay siết chặt, bị người khác dùng
lực kéo về, xoay người, thấy rõ người trước mắt, trong mắt đột nhiên lạnh lùng.
"Thẩm Nhượng, anh gây chuyện đủ chưa?"
"Tôi cho cô đi rồi sao?" Nụ cười xấu xa đập vào mắt, âm trầm lạnh lẽo.
Ánh mắt Thẩm Loan trầm xuống, tiện thể dùng sức, tránh thoát khỏi tay của anh
ta.
Nụ cười của Thẩm Nhượng cứng đờ: "Đừng có mà cho mặt lại không cần!"
"Tôi thấy, người không biết xấu hổ chính là anh đấy."
Trong lòng anh ta bực bội, duỗi tay chụp lấy bả vai của Thẩm Loan: "Con mẹ
nó mày có thái độ..."
Cô gái theo bản năng lắc mình, lúc thoáng nhìn thấy bóng đang đang bước vội
của Quyền Hãn Đình, lông mày nhíu chặt bỗng chốc giãn ra, lòng cũng thả
lỏng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.