Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Chu Khải và Quan Tường liếc nhau.
Ngụy Minh Hinh kiềm chế sự nôn nóng và lo lắng, cười lạnh: "Sao, còn tôi
không thể biết?"
"Không, không phải..."
"Vậy nói đi!"
"Là anh Thẩm bị người ta... đánh."
Mắt Ngụy Minh Hinh trừng lớn, không thể tin nổi: "Người nào dám xuống tay
với con trai tôi?!"
"Là một người đàn ông." Chu Khải sờ sờ cái mũi.
"Cao to vãm vỡ, trông rất cường tráng." Quan Tường bổ sung.
"Sao nữa?"
"Những tin tức khác chúng tôi cũng không rõ lắm..."
"Vậy điều tra cho tôi!"
Mấy năm nay Ngụy Minh Hinh đi theo Thẩm Xuân Đình tích góp được không ít
mối quan hệ, thông qua một cuộc điện thoại, bên lời thề son sắt bảo đảm thay bà
ta tìm ra manh mối.
"... Đừng nói mấy lời thừa thãi đó nữa, tôi chỉ hỏi cậu phải mất bao lâu mới có
thể cho tôi một câu trả lời chính xác?"
"Một ngày, không, nửa ngày!"
"Được, trong vòng nửa ngày tôi muốn biết đến tột cùng là ai đã ra tay với con
trai tôi." Ngụy Minh Hinh nhìn cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, từng chữ
như bật ra khỏi kẽ răng.
Bà ta nhất định phải khiến người đó nợ máu phải trả bằng máu!
Chu Khải và Quan Tường trao đổi ánh mắt với nhau, quả nhiên, người nhà họ
Thẩm đều không dễ chọc, chỉ một người đàn bà ghê gớm đến vậy.
Ánh mắt sắc bén của Ngụy Minh Hinh đột nhiên bắn sang hai người họ.
"A, dì?"
"Quan Tường đúng không? Cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì."
Chu Khải lùi nhanh về sau nửa bước, thở phào nhẹ nhõm, may mà người bị
điểm danh không phải anh ta.
Xin lỗi người anh em, tôi lùi trước một bước.
Quan Tường chỉ có thể căng da đầu mở miệng: "Anh Thẩm nhờ anh em chúng
cháu giúp chặn một sinh viên nữ, ở cổng đại học G."
"Sinh viên nữ?"
"Vâng... Khá xinh đẹp."
Sắc mặt Ngụy Minh Hinh tái xanh.
Quan Tường rụt cổ, thức thời câm miệng, lùi sang một bên.
Đúng lúc này, di động vang lên.
Chu Khải động động môi: Ai?
Quan Tường nhún nhún vai, hai tay nắm thành quyền: Dù sao không phải tôi.
Ngụy Minh Hinh lấy di động, giọng điệu u oán: "Ông còn biết nghe điện thoại?
Có bản lĩnh cả đời này đừng nghe..."
Nói xong, quay người nhỏ giọng nức nở.
Đầu kia quýnh lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa mới xuống máy bay,
bà đừng hoảng hốt, nói từ từ xem nào."
"A Nhượng..." Nói không thành lời.
"Con trai làm sao vậy?" Trong lòng Thẩm Xuân Đình lộp bộp, ông ta chỉ có một
đứa con trai này, tuy cứng đầu lại thích gây rối, nhưng suy cho cùng là độc đinh,
sao lại không chiều cơ chứ?
"Nó bị người ta đánh nhập viện rồi!"
"Ai to gan như vậy hả?!" Cơn giận bắt đầu lan dần.
"Tôi đã cho người đi điều tra... Còn bao lâu nữa ông đến bệnh viện?"
"Đã bảo tài xế thay đổi tuyến đường."
Hai mươi phút sau, Thẩm Xuân Đình phong trần mệt mỏi tới, trên mặt vẫn còn
có vài phần mỏi mệt.
Ngụy Minh Hinh như tìm được chỗ dựa, nước mắt không kiềm chế được tràn
mi như thác.
"Người đâu?"
"Còn đang trong phòng cấp cứu..."
Hai má Thẩm Xuân Đình siết chặt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đèn "Cấp cứu" tắt, cửa mở ra đã là 2
tiếng sau.
"Bác sĩ, tình trạng con trai tôi thế nào rồi? Có nguy hiểm không?"
"Người bệnh gãy xương sườn, xương cổ tay, không nguy hiểm đến tính mạng,
nhưng phải cần thời gian nghỉ ngơi, người nhà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý
chăm sóc lâu dài."
Làm xong giải phẫu, hai mắt Thẩm Nhượng nhắm chặt nằm trên giường bệnh,
tay truyền dịch được đẩy về phòng bệnh.
Quan Tường và Chu Khải thấy người nên không lo nữa, chào hỏi rồi nhanh
chóng chuồn khỏi chỗ này.
Cửa thành cháy, sợ nhất tai ương ập vào đầu con cá trong chậu.
Họ vẫn nên đi sớm thì tốt hơn.
"Điều tra cho tôi! Dù phải đào ba thước đất cũng phải bắt được người kia, thù
này không báo, coi người nhà họ Thẩm dễ bắt nạt sao!" Thẩm Xuân Đình tức
giận gào lên với đầu kia điện thoại, nhưng thấy y tá mấy lần liếc mắt qua nên
phải đè thấp giọng nói, nhưng sự tàn nhẫn trong lời nói vẫn không không giảm
chút nào.
"Ông xã, nhất định phải khiến người kia trả giá gấp trăm lần!" Ngụy Minh Hinh
ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, trong mắt chợt lóe qua tia âm ngoan, dám làm
con trai bà ta bị thương, bà ta muốn người đó dùng mạng bồi thường!
Hai vợ chồng tựa như sư tử bị chọc giận, chiến đấu bảo vệ con của mình, lòng
căm thù tăng vọt, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nhưng nửa tiếng sau, Thẩm Tông Minh nhận được điện thoại khiến sắc mặt
Thẩm Xuân Đình nhanh chóng dịu xuống nhìn bằng mắt thường cũng thấy
được, giống như gà trống bại ttrận, vô lực ngã ngồi xuống ghế dài.
Lộp bộp —
Di động rơi xuống đất.
Cuộc trò chuyện cũng kết thúc theo.
"Ông xã, làm sao vậy?" Ngụy Minh Hinh đỡ đầu vai người đàn ông, trong lòng
đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
"... Không điều tra nữa."
"Cái gì?" Người phụ nữ ngây người, nước mắt còn buồn cười đảo quanh hốc
mắt, muốn rơi mà không rơi được.
"Tôi nói" Sắc mặt Thẩm Xuân Đình chưa bao giờ khó coi như vậy, cắn chặt
răng, gằn từng chữ một: "Người đánh A Nhưỡng, không cần điều tra nữa."
"Dựa vào cái gì?!" Ngụy Minh Hinh kích động, bắt đầu trở nên nôn nóng: "A
Nhưỡng là con trai của chúng ta mà! Ông điên rồi sao? Không đòi lại thì làm
sao nuốt trôi được cục tức này?!"
"Vậy chúng ta cũng phải có bản lĩnh đòi lại!" Thẩm Xuân Đình đột nhiên cất
cao âm điệu, ông ấy bình tĩnh hơn vợ rất nhiều.
"Ông có ý gì?"
"Biết người kia là ai không?"
Đôi mắt Ngụy Minh Hinh lộ ra sự mờ mịt, là ai quan trọng sao? Chẳng lẽ còn
có người nhà họ Thẩm không động tới được?
"Là Lục gia! Quyền Hãn Đình!" Một câu nói mà người đàn ông như phải dùng
hết sức lực, rống xong, ông ta như khí cầu xì hơi, da không còn căng ra nữa.
"Không... Không thể nào......" Ngụy Minh Hinh lắc đầu.
Sao lại là Quyền Hãn Đình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.