Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Alô? Loan Loan? Cháu còn đang nghe sao?"
"... Vâng, cháu đang nghe." Phối hợp cất một tiếng nghẹn ngào.
Đôi mắt Ngụy Minh Hinh lóe lên tia sáng: "Cháu là đứa trẻ thông minh, tuy Lục
gia bội tình bạc nghĩa sẽ khiến cháu trên cao ngã đau, cũng sẽ khiến cháu mất
hết mặt mũi trong vòng xã giao ở Ninh Thành, càng khiến mặt mũi nhà họ
Thẩm bị giẫm đạp trên đất, nhưng điều này không quan trọng. Thời gian sẽ xoa
dịu tất cả, chỉ cần vượt qua được thì không có gì ghê gớm."
Nghe ra như đang khuyên cô phải kiên cường, nhưng trên thực tế giữa những
hàng chữ đều đang báo cho Thẩm Loan biết cảnh tượng đau đớn sau khi bị
Quyền Hãn Đình bỏ rơi.
"Không... Thím hai, cháu không tin, anh ấy sẽ không đối xử với cháu như
vậy..." Giọng điệu và tình cảm phong phú.
Quyền Hãn Đình nhanh chóng kéo cô vào ngực, dùng hôn môi trấn an: Ngoan,
sao anh có thể làm ra loại chuyện này chứ? Em khóc làm anh đau lòng muốn
chết.
Thẩm Loan mắt trợn trắng, khẩu hình miệng ý bảo anh: Đừng làm loạn.
Đôi mắt người đàn ông cuồn cuộn thâm tình lưu luyến nồng đậm không hòa tan
được: Anh nói thật, không đùa.
Thẩm Loan rõ ràng biết anh đang cố ý diễn nhưng trái tim vẫn cứ không thể
tránh khỏi đập liên hồi.
Đầu kia, Ngụy Minh Hinh ra vẻ phiền muộn giọng nói lại vang lên lần nữa: "Cô
bé ngốc, sao đến tận bây giờ cháu còn tự lừa mình? Mợ hai đau lòng quá!"
Thẩm Loan bị câu cuối cùng không biết xấu hổ của bà ta làm ghê tởm, lập tức
thấy ớn lạnh, run run, nổi da gà lạc đầy đất.
Đã từng thấy người dát vàng lên mặt nhưng chưa bao giờ gặp ai đắp cứt lên mặt
lại còn phủ thêm lớp bột vàng —
Thật chói!
Nhưng vẫn phải tiếp tục diễn.
"Mợ hai, Lục gia anh ấy... rất tốt với cháu, rất dịu dàng, không biết mợ nghe
bóng nghe gió tin này từ đâu ra, nhưng cháu vẫn lựa chọn tin anh ấy." Cực kỳ
giống cô bé ngây thơ hồn nhiên, ngây ngốc dễ lừa.
Nghe câu "rất tốt, rất dịu dàng", Quyền Hãn Đình vô cùng đồng ý gật gật đầu,
dáng vẻ rất vừa lòng.
Tuy bà già này miệng phụ phân nhưng vẫn có tác dụng.
Thẩm Loan: "..."
"Sao lại nghe bóng nghe gió chứ?" Đầu kia nóng nảy.
Có lẽ là nhận ra bản thân thất thố, vì tránh dẫn đến nghi ngờ, Ngụy Minh Hinh
rất nhanh đã điều chỉnh lại: "Có người nhìn thấy cậu ta ôm một sinh viên nữ ở
cổng đại học G, dáng vẻ khá thân mật, đã hoàn toàn vượt qua phạm trù ở chung
bình thường của nam nữ, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào!"
"Cổng đại học G?" Thẩm Loan nhướng mày, giọng điệu quái dị.
Ngụy Minh Hinh lại tự động lời này lý giải thành nhận rõ hiện thực sau thất thố,
tận hết sức đốt thêm lửa: "Nghe nói Lục gia tự mình đến đón cô ta tan học, hai
người vừa nói vừa cười, ngồi vào xe còn hôn hít, rất nóng bỏng."
"Mợ hai mờ đừng nói nữa..." Gần như đã sụp đổ, lã chã chực khóc.
"Nhân vật như Lục gia tất nhiên còn tình cảm tranh giành vì cô ta, đánh nhau
với một sinh viên nam, cuối cùng đánh người ta bị thương, ra vẻ anh hùng cứu
mỹ nhân!" Vừa nói người phụ nữ vừa thấy đau.
Bởi vì —
Sinh viên nam kia không phải người khác, chính là con trai của bà ta, Thẩm
Nhưỡng!
Bởi vì kết quả điều tra còn chưa kịp thời tới tay, Ngụy Minh Hinh tự suy diễn
hái tình tiết đơn giản chính là Quyền Hãn Đình ở bên ngoài trộm cá, mà đối
tượng trộm cá đúng lúc lại là sinh viên nữ đại học G, mà Thẩm Nhưỡng cũng
đúng lúc coi trọng người phụ nữ này, hai người bởi vậy phát sinh xung đột.
Trừ cái này ra, Ngụy Minh Hinh không thể tưởng được Quyền Hãn Đình còn lý
do gì ra tay tàn nhẫn với con trai bà ta như vậy.
Trên đầu chữ sắc có một con dao, ngay cả đại lão cũng không phải ngoại lệ.
Ngụy Minh Hinh đồng tình Thẩm Loan, nhưng cũng không kiềm chế được sự
sung sướng khi người gặp họa.
Xem đi, đây là kết cục bi thảm khi người đàn ông không thuộc về mình.
"Lục gia vì người phụ nữ này không tiếc tự hạ thân phận gây khó dễ một sinh
viên bình thường, có thể thấy được trong lòng rất để ý cô ta. Loan Loan, nếu
cháu lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh Quyền Hãn Đình, vậy thì cô sinh viên sẽ là
đối thủ lớn nhất của cháu, ngàn vạn ngàn vạn phải cảnh giác. Tình yêu tựa như
một trận chiến bảo vệ, có thể bảo vệ hạnh phúc hay không thì phải xem bản lĩnh
của cháu."
Thẩm Loan luống cuống, hơi thở rối loạn.
Mà Ngụy Minh Hinh chính là muốn hiệu quả này.
Nếu Thẩm Loan không hoảng không loạn, sao bà ta có thể tận dụng lỗ hổng?
"Loan Loan, nếu không cháu từ bỏ đi... Nghe nói sinh viên nữ kia rất đẹp, dáng
người càng tốt, đi cùng Lục gia như tiên đồng ngọc nữ."
Quyền Hãn Đình nghe vậy, khóe miệng cười lạnh.
Thẩm Loan học theo, nhưng giọng điệu lại bất lực run rẩy, điên cuồng như dân
cờ bạc được ăn cả ngã về không—
"Không! Cháu không thể ngồi chờ chết!"
"Vậy..." Ra vẻ khó xử.
Thẩm Loan như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Mợ hai, mợ dạy
cháu đi, bây giờ cháu phải làm thế nào? Cháu không muốn mất anh ấy..."
Mục đích của cuộc điện thoại này đã đạt được, Ngụy Minh Hinh khẽ nở nụ
cười.
"Được! Nếu cháu đã nói như vậy, tất nhiên mợ hai sẽ không giấu giếm nữa."
"Mợ nói đi." Thái độ đoan chính, không tìm thấy học sinh nào nghe lời hơn cô.
"Nhân vật lớn như Lục gia, đều có một bệnh chung, đó chính là sĩ diện. Bây giờ
cậu ta bất trung trước, một chân đạp hai thuyền, nói cho cùng, chuyện này là
cậu ta đuối lý, một khi truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi. Cháu nói với cậu ta,
chỉ cần nói lời chia tay thì sẽ nói chuyện này cho mọi người biết."
"Vậy... Là đang uy hiếp sao?"
"Đứa nhỏ ngốc, cháu mới là người có lý, đừng sợ."
Ngụy Minh Hinh từng bước một dụ cô rơi vào bẫy, nắm mũi dắt đi.
Cuối cùng lợi dụng người bên gối Quyền Hãn Đình đối phó anh, kết quả chỉ có
hai loại: Hoặc là anh ghét bỏ Thẩm Loan, lơ là bạn gái; hoặc là nén giận, nghẹn
đến nội thương.
Cho dù có thế nào Quyền Hãn Đình đều sẽ không yên ổn, như vậy là bà ta đã
đạt được mục đích!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.