Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Quanh co lòng vòng như vậy ngoài sự ngột ngạt cũng chưa tạo cho Quyền Hãn
Đình sự tổn thất thật sự nào, cần phải thế sao?
Người thông minh đều sẽ không làm vậy, ví dụ như Thẩm Xuân Đình. Ở trong
mắt ông ta, nếu muốn bắt đầu công kích vậy thì chắc chắn phải có hiệu quả.
Ví dụ như nên chặt đứt một tay hay một chân của người đó?
Đáng tiếc đối phương là Quyền Hãn Đình, nếu là người thường, Thẩm Xuân
Đình đã sớm ra tay tàn nhẫn rồi.
Nhưng Ngụy Minh Hinh không suy xét nhiều như vậy, ý của bà ta rất đơn giản,
dù không động vào Quyền Hãn Đình cũng muốn khiến anh ta phiền toái.
"... Nếu ngay cả uy hiếp cũng không được, Lục gia vẫn muốn chia tay, vậy cháu
cứ làm loạn lên!"
Thẩm Loan: "Làm loạn như thế nào?"
"Ở nhà cháu thì khóc, ra ngoài thì cháu gay chuyện, dính lấy, quấn lấy cậu ta,
nếu cậu ta không đồng ý cháu nói cháu muốn cắt cổ tay tự sát..."
Người nói không xấu hổ nhưng người nghe lại không thốt lên lời.
Thẩm Loan thấy Quyền Hãn Đình rất có hứng thú, mở luôn loa ngoài, vì thế mà
lời nói của Ngụy Minh Hinh vang lên rất rõ ràng.
Hai người liếc nhau.
Thẩm Loan cười lạnh: Làm diễn viên lâu quá rồi, cốt truyện chó má gì cũng có
thể nghĩ ra được.
Quyền Hãn Đình đen mặt: Đây là trò quái gì đây?
"Mợ hai, mợ cảm thấy Lục gia sẽ chịu thua dáng vẻ một khóc hai làm loạn ba
thắt cổ này sao?"
"Chỉ cần là đàn ông thì nhất định không thắng được nước mắt phụ nữ."
"Nhưng Lục gia không phải người đàn ông bình thường..."
"Ồ, đều là hai con mắt một cái miệng, chẳng lẽ cậu ta còn có ba đầu sáu tay
sao?" Lời này rõ ràng mang theo oán giận.
Chờ khi Ngụy Minh Hinh có phản ứng, muốn sửa lời, Thẩm Loan đã hiểu rõ
tâm tư của đối phương.
Thẩm Nhưỡng bị đánh, người làm mẹ đau lòng, bới lông tìm vết tìm ra Quyền
Hãn Đình, còn muốn kéo cô làm bè.
"Mợ hai, có phải trong mắt mợ cháu rất ngu đúng không?"
"... Cái gì?" Ngụy Minh Hinh ngẩn ra.
"Mợ dựa vào cái gì cho rằng cháu sẽ tin mợ mà đi nghi ngờ Quyền Hãn Đình?
Niềm vui mới? Sinh viên nữ? Mấy thứ này đều từ trong miệng mợ nói ra mà
cháu lại không chính mắt nhìn thấy, chẳng lẽ không nên giữ lại một phần nghi
ngờ?"
Không biết khi nào, giọng điệu của cô đã không vâng vâng dạ dạ, sợ hãi kinh
hoảng như trước, thay vào đó là sự trấn định và hài hước giống như đang xem
một màn biểu diễn vụng về mà buồn cười.
Đầu kia thật lâu sau không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc không có quy luật
như đang kìm chế sự tức giận kèm theo sự chột dạ khi bị nhìn thấu.
"Loan Loan, cháu... Sao cháu có thể nói như vậy chứ?" Vô cùng đau đớn: "Mợ
hai chỉ muốn tốt cho cháu..."
"Tốt cho cháu? Cho nên muốn châm ngòi ly gián?"
"Oan uổng quá! Thật sự có người thấy Lục gia và một sinh viên nữ có cử chỉ
thân mật ở cổng trường."
"Ồ, là vậy sao?" Thẩm Loan lạnh căm mở miệng.
Ngụy Minh Hinh chưa kịp nói "Đúng" chắc chắn như đinh đóng cột đã nghe
thấy bên đầu đầu vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông tràn đầy tức
giận và uy hiếp —
"Đánh rắm!"
Thẩm Loan: "Mợ hai, mợ xem, Lục gia phủ nhận. Hai người ai cũng cho là
mình đúng, hay là đối chất luôn qua điện thoại đi..."
Không chờ cô nói xong, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Ngụy Minh Hinh cứ chạy trốn... như vậy?
Thẩm Loan bĩu môi, bỏ di động, hỏi Quyền Hãn Đình: "Nhìn em rất ngu sao?"
Người đàn ông duỗi tay nhéo nhéo má cô, lực rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng: "Anh
thà em ngu đi một chút."
"Vì sao?"
"Dễ lừa."
"... Khốn khiếp! Em đang nói nghiêm túc."
"Chẳng lẽ anh còn không đủ nghiêm túc?"
"..."
Vừa nói vừa cười, tình chàng ý thiếp.
Đầu kia, Ngụy Minh Hinh run rẩy tắt cuộc điện thoại, mặt cắt không còn giọt
máu trong chớp mắt.
Vì sao Quyền Hãn Đình lại ở đó?
Anh đã nghe được bao nhiêu?
Có khi nào sẽ trả thù không...
Đột nhiên điện thoại phát ra tiếng chuông kéo bà ta đang sợ hãi từ vũng bùn lôi
ra, Ngụy Minh Hinh hít sâu, ngón tay chạm hai lần vào màn hình điện thoại mới
nghe được máy —
"Alo?"
"Bà Thẩm, là tôi, chuyện bà dặn dò điều tra tôi đã tra rõ. Cậu Thẩm gọi một
đám bạn bè đến chặn đượng một cô gái, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là
sinh viên trường đại học G, tất nhiên tình huống cụ thể chúng tôi sẽ phải tiến
hành xác thực thêm lần nữa."
"Ừm, cậu nói tiếp đi."
"Cậu Thẩm và sinh viên nữ lôi kéo rất căng thẳng, một người đàn ông đột nhiên
xông lên không nói hai lời trực tiếp ra tay."
Quả nhiên!
Bà ta không đoán sai!
Ngụy Minh Hinh cắn chặt răng, cả người run rẩy.
Người xông lên kia nhất định là Quyền Hãn Đình, như một sát thần, A Nhưỡng
sao có thể chống đỡ được chứ?
Nhớ tới con trai còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, trong ngực Ngụy
Minh Hinh quay cuồng hận ý.
"Bà Thẩm, tôi đã lấy được video camera ghi lại, bà muốn xem một chút
không?"
"Không cần." Bây giờ bà ta đang đau lòng muốn chết, tận mắt nhìn thấy Thẩm
Nhưỡng bị đánh không khác muốn mạng của bà ta!
"Được." Đầu kia cũng không miễn cưỡng, tất cả đều nghe theo ý khách hàng.
"Có thể tra được tin tức của sinh viên nữ kia không?"
"Có thể, nếu bà muốn."
Ánh mắt Ngụy Minh Hinh tối sầm lại, cười lạnh: "Tôi nhớ rõ các người còn
cung cấp phục vụ đánh người?"
"Đúng vậy, nhưng giá cả... sẽ tương đối cao."
"Tiền không thành vấn đề, cậu phái người giúp tôi dạy dỗ sinh viên nữ kia một
chút, để nó biết làm phụ nữ nên an phận một chút, quyến rũ đàn ông đến mức
đánh nhau vì mình thật sự coi mình là hồng nhan họa thủy sao? Quả thực buồn
cười."
"Dạy dỗ?"
"Sao, cậu nghe không hiểu ý tôi?"
"Không không không... Ý bà tôi hiểu, nhưng cụ thể dạy dỗ tới trình độ nào, có
yêu cầu đặc biệt gì, bà có thể nói ra chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.