Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đối với lời từ chối của Ngụy Minh Hinh, đầu dây bên kia cũng không có gì
ngạc nhiên.
Giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Tôi chỉ phụ trách chuyển lời, còn đạt được thỏa
thuận hay không còn phải xem ý hai bên thế nào."
"Đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của!" Người phụ nữ thấp giọng rít gào.
"Vậy bà Thẩm... định từ chối đúng không?"
Ngụy Minh Hinh yên lặng.
Sau một lúc lâu: "Nếu tôi đúng thì sao?"
"Vậy đối phương có lẽ sẽ từ chối cung cấp thứ ngài muốn."
Lông mày nhíu chặt: "Không phải nói đã gửi vào mail rồi sao?"
"Chỉ có một nửa."
"Một đám thổ phỉ! Bọn cướp! Đây là người mà phòng thám tử của các người
tìm cho tôi?!" Ngụy Minh Hinh bắt đầu phát lửa giận.
"Bà Thẩm, không dối gạt ngài, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp trường
hợp này." Người lấy tiền làm việc đột nhiên tăng giá, chuyện này trước kia chưa
bao giờ phát sinh, cũng không có khả năng có người dám làm như vậy.
Nhưng lần này lại...
Triệu Luân và tóc vàng đều không phải tay mơ, quy định trung gian hai người
trong lòng biết rõ, nhưng vẫn đưa ra yêu cầu tăng giá, thấy thế nào cũng khác
thường.
Trong lòng phòng thám tử biết rõ nhưng Ngụy Minh Hinh lại không biết.
"Đòi tiền đúng không? Được thôi, có bản lĩnh bảo họ tự đến tìm tôi mà nói!"
"... Bà Thẩm, đối phương cũng đưa ra yêu cầu này."
"Cái gì?" Người phụ nữ ngây người.
"Ý của đối phương là... gặp mặt rồi bàn bạc giá cả." Cái này không chỉ tự mình
nói, còn phải mặt đối mặt.
Người phụ nữ thoáng im lặng.
"Bà Thẩm?" Giọng điệu dò hỏi.
"Gặp mặt bàn bạc đúng không? Được, tôi muốn xem xem họ dựa vào cái gì mà
tăng giá!" Tuy cứng miệng nhưng trong lòng lại chột dạ.
Đã là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Một bà chủ nhà giàu chạm mặt với hai tên côn đồ thực sự mất thân phận.
Nhưng Ngụy Minh Hinh quá muốn báo thù cho con trai, bà ta muốn tận mắt
nhìn thấy người phụ nữ kia trả giá đắt!
...
Ba giờ chiều, phòng thám tử ra mặt, địa điểm gặp mặt tại một nhà hàng trà ở
gần bệnh viện.
Sau khi Ngụy Minh Hinh tới, trực tiếp được nhân viên đưa đến phòng thuê.
Giây tiếp theo, rầm —
Cửa đóng lại, một đám người đi ra từ bức bình phong.
Ngụy Minh Hinh sửng sốt: "Anh, các anh là ai?! Muốn làm cái gì?!"
Tóc vàng xông lên trực tiếp giơ tay tát bà ta một cái: "Bà già thối, hại anh em
chúng tao thiếu chút nữa bỏ mạng!"
Cái tát này mang theo buồn bực và tức giận, không có bất cứ thủ hạ lưu tình gì.
Người phụ nữ bị tát văng ngã xuống đất, bên tai ù ù, đầu óc trống rỗng.
Ngoài Thẩm Xuân Đình, bà ta còn chưa bị ai tát bao giờ, trong miệng nồng đậm
vị rỉ sắt, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, uốn lượn chảy xuống cằm.
Tóc vàng còn ngại chưa đủ hả giận, tiến lên kéo tóc bà ta, hung hăng xả: "Bà
già, bà đáng lắm!"
Nói xong muốn ném vào tường.
Ngụy Minh Hinh thét chói tai: "Mày biết tao là ai không? Mày dám đối xử với
tai như vậy, có tin tao sẽ khiến mày —"
"Khiến tôi thế nào? Đánh tôi hay là chém tôi? Hay là trực tiếp muốn giết tôi?"
Ngụy Minh Hinh thấy rõ sát ý trong mắt đối phương như ma quỷ bò lên từ địa
ngục, bà ta sợ, miệng lưỡi ghê gớm phút chốc mất sạch, ánh mắt dần dần khủng
hoảng.
"Không phải thêm nửa giá sao? Được, tao đồng ý."
Tóc vàng cười lạnh: "Bà thật sự nghĩ bọn tôi vì tiền?"
Đôi mắt người phụ nữ lộ ra nghi ngờ: "Chẳng lẽ không phải?"
"Xem ra bà không chỉ già mà còn ngu!"
"Các người rốt cuộc muốn làm gì?!" Ngụy Minh Hinh gặng hỏi, thấy chuyện
chẳng lành.
Tóc vàng thu tay lại, đẩy bà ta vào một góc như vứt rác: "Tất nhiên là làm
chuyện bà muốn làm rồi."
Ánh mắt bà ta cứng lại: "Tôi muốn làm?"
Triệu Luân bỗng nhiên mở miệng: "Nói đúng ra, là bà muốn làm với một người
phụ nữ khác."
Lột quần áo, hạ xuân dược, chụp ảnh khiêu dâm, cưỡng hiếp...
"Không..." Ngụy Minh Hinh lùi vào góc, môi run run, không phải bà ta muốn
như vậy, sẽ không!
Tóc mai rối loạn, cổ áo nhăn nhúm, không còn tý ty dáng vẻ của bà chủ nhà
giàu.
Tóc vàng lộ ra một nụ cười khinh miệt, gật gật đầu với người phía sau: "Ra tay
đi."
Vừa dứt lời, năm người đàn ông cao lớn vạm vỡ tiến lên, quay bà ta vào giữa.
"Cút ngay — các người cút hết đi — tôi là bà hai nhà họ Thẩm, chồng tôi là
tổng giám đốc tập đoàn Minh Đạt, nếu hôm nay các người dám đụng một cọng
tóc của tôi, ngày mai các người chuẩn bị thiếu tay hoặc thiếu chân đi!"
Năm người đàn ông mắt điếc tai ngơ, bắt đầu xuống tay lột quần áo bà ta.
Sắc mặt Ngụy Minh Hinh trắng bệch, kịch liệt giãy giụa, nhưng vô dụng.
Trời sinh thể lực của phụ nữ luôn kém đàn ông, huống chi là năm người đàn
ông, chỉ mấy giây sau đã bị lột chỉ còn lại quần lót.
"Các người rốt cuộc muốn làm gì?! Cứu mạng — cứu mạng — có người dùng
sức —"
Bốp!
Một người đàn ông tát bà ta một cái.
Sau đó vừa cười vừa nói với người bên cạnh câu gì đó.
Ngụy Minh Hinh nghe không hiểu, bởi vì anh ta không nói tiếng Trung, mà
là...tiếng nước R!
"Bà Thẩm, anh em chúng ta bỏ số tiền lớn thuê đàn ông nước R cho bà, dù là
dáng người hay là việc kia đều vô cùng giỏi, bà vẫn còn là một đóa hoa xinh
đẹp nên cứ hưởng thụ đi, nói không chừng dễ chịu quá lại càng tỏa sáng tràn
đầy sức sống, xinh đẹp nổi bật."
Khóe mắt Ngụy Minh Hinh muốn nứt ra, ánh mắt hung ác bắn thẳng về phía tóc
vàng như muốn lóc thịt anh ta ra.
Dây thanh quản khàn khàn như đồng hồ bị hỏng cót: "Vì, sao?"
Gằn từng chữ một, đau đớn tận cùng.
Tóc vàng nhếch miệng, trên mặt lại xẹt qua tia hận thù: "Muốn trách thì trách bà
chọc vào người không nên chọc, còn kéo anh em chúng tôi xuống nước theo,
thiếu chút nữa hai chân bước vào tây thiên!"
Tóc vàng: "Tất nhiên phải đòi lại khoản này từ bà rồi."
Người không nên trêu chọc?
Ngụy Minh Hinh nháy mắt phản ứng lại: "Là sinh viên nữ kia đúng không?! Là
cô ta!"
"Già rồi nhưng vẫn chưa hồ đồ." Tóc vàng nhe răng, giọng điệu trào phúng.
"Cô ta cho các người bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho gấp đôi, không, gấp ba..."
"Cô ta cho chúng tôi thứ mà tiền cũng không mua được." Triệu Luân ném tàn
thuốc, thói quen định dùng lòng bàn chân di di.
"Thứ gì? Tôi cũng có thể!"
"Mạng."
Trong tay đối phương nắm mạng sống của hai người họ, sống hay chết đều chỉ
là một suy nghĩ.
Triệu Luân và tóc vàng tham tài, nhưng phải có mạng mới hưởng được!
Họ vẫn còn nhớ rõ trong hẻm nhỏ kia, người đàn ông đẹp trai mặt mày lạnh lẽo,
không có cảm xúc, anh ta nói —
Được, vậy làm cho tôi một chuyện, gậy ông đập lưng ông!
Cho nên dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể khiến hai người dao động.
Hôm nay buông tha Ngụy Minh Hinh, như vậy ngày mai người chết là hai
người họ!
"Xin lỗi, bà Thẩm."
"Các người dám! Tôi là bà chủ tương lai của tập đoàn Minh Đạt, các người làm
như vậy là phạm tội! Tôi muốn đi kiện các người, kiện các người giam cầm phi
pháp, sai người khác cưỡng hiếp..."
Tóc vàng cười lạnh một tiếng, nhìn bà ta như nhìn đứa ngu.
Triệu Luân lại như nghe được cái gì thú vị buồn cười: "Bà Thẩm muốn kiện thì
có thể, nhưng cứ phối hợp với năm người họ chụp ảnh đã rồi nói. Ngoài ra,
trước khi lên tòa, bà cứ chuẩn bị tinh thần bị buộc tội mua bán bạo lực đi. Nếu
anh em chúng tôi đi mười năm vậy bà cũng phải đi theo năm năm."
Ngụy Minh Hinh như bị người điểm tử huyệt, kinh ngạc sững sờ, không còn
quan tâm mấy cái móng heo vẫn đang trên người mình, đôi mắt ngâp tràn tuyệt
vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.