Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tóc vàng xì một tiếng, hầu kết nhẹ lăn: "Không nghĩ tới bà già này còn ngon
như vậy."
Triệu Luân cười nhạo: "Sao, cậu coi trọng?"
"Anh, ánh mắt em kém như vậy sao?"
"Không phải mới khen sao?"
"Dù có ngon thì cũng đã là bà già? Làn da dù có trắng nõn nhưng đầy nếp nhăn,
còn ngực sắp chảy thành cái gì rồi?"
Triệu Luân giương mắt đảo qua: "Thật sự kém xa mấy cô em nhỏ."
"Hi hi, hai anh em mình có gu rất giống nhau, đều thích non nớt..."
Nghe giọng điệu ô uế, sự sụp đổ trong mắt Ngụy Minh Hinh tràn ra: "Dừng tay!
Các người dừng tay cho tôi!"
Đáng tiếc, năm người đàn ông nước R nghe không hiểu bà ta đang nói gì, còn
tưởng bà ta muốn chơi tình thú, sắm vai nhân vật linh tinh, lực tay càng mạnh.
Mấy chỗ bị chạm vào đều để lại dấu tay đỏ ửng.
Ngụy Minh Hinh dùng hết chút thể lực cuối cùng, chân trái tránh thoát, một
chân đá vào mặt một người đàn ông bức đối phương lui về sau nửa bước, thừa
dịp mọi người còn chưa có phản ứng, bà ta thuận thế tránh thoát, lấy lại được
chút tự do ngắn ngủi.
Đáng tiếc, Triệu Luân và tóc vàng còn ở đó, sao có thể để cho bà ta dễ dàng trốn
thoát như vậy được?
Một người túm chặt cánh tay kéo người về: "Bà già chết tiệt còn muốn trốn?!"
Tóc vàng lại vung một bạt tai.
Ngụy Minh Hinh lúc trước đã bị đánh, bây giờ đau càng thêm đau, thể lực lại
chống đỡ hết nổi, bị ném xuống đất không đứng dậy nổi.
Triệu Luân nhếch khóe miệng, đôi mắt hung ác: "Còn khỏe lắm."
Tóc vàng: "Theo như em, mụ già này thiếu đòn mà!"
"Được rồi, đừng lằng nhằng, để họ tốc chiến tốc thắng, lấy được đồ là được
rồi."
Bốn người đàn ông xúm lại, một người khác vai trần rời khỏi vòng chiến đấu, đi
ba bước ra ngoài xác định vị trí, bắt đầu bấm máy quay phim.
"Các người muốn làm gì?!" Nhìn màn ảnh lạnh như băng, Ngụy Minh Hinh
lạnh giọng chất vấn.
Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành.
"Làm gì?" Triệu Luân gảy nhẹ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nghe vậy, nở
nụ cười châm chọc: "Bà cho rằng tìm mấy người đàn ông này đến chỉ để đứng
không? Tất nhiên là chuẩn bị quay một vài cảnh hạn chế người xem, mà đúng
lúc bà lại là nữ chính. Vui vẻ không, sung sướng không?"
Người phụ nữ như bị sét đánh.
Tóc vàng đảo ánh mắt bắt bẻ qua: "Chỉ là hơi già rồi..."
"Thời gian không còn nhiều, bắt đầu đi."
Ngụy Minh Hinh đã từng là diễn viên, sau khi gả vào hào nhà giàu thì trở thành
"ánh trăng sáng" trong lòng người hâm mộ.
Trong ấn tượng của mọi người, đây là người phụ nữ vô cùng may mắn — bộ
phim đầu tay đã vinh dự nhận được danh hiệu "Nữ thần cổ trang", nhanh chóng
gặp vận đỏ, vốn tưởng rằng bà ta sẽ tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, không
ngờ, người ta đã gả vào nhà giàu.
Có thể nói, trước khi bị vũng nước bùn này vấy bẩn, Ngụy Minh Hinh đã may
mắn nhảy ra khỏi được, đạt được mục tiêu mà những ngôi sao nữ khác mất
mười năm, hai mươi năm cũng không thể có được, trở thành người thắng cuộc
mà ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Du lịch, ăn uống, biệt thự cao cấp, hàng hóa xa xỉ, các loại ân ái.
Từ những hình ảnh thường ngày được bà ta khoe lên mạng xã hội đã thấy như
đang trên thiên đường, không bao giờ nếm được mùi vị khổ sở ở trần gian.
Lúc còn là minh tinh, các loại quy tắc ngầm, các mặt đen tối đều cách xa bà ta,
không bao giờ nghĩ tới tầm tuổi này rồi, còn bị cưỡng ép quay phim chụp ảnh
những thứ không thể chịu nổi này.
Sau khi chấm dứt, người phụ nữ cuộn tròn cơ thể trong góc, đôi mắt vô thần, vẻ
mặt chết lặng như một con rối gỗ không có linh hồn.
Tóc vàng nhìn một màn người thật trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt: "Anh
Luân, em muốn..."
Triệu Luân ném ánh mắt hình viên đạn tới: "Cậu muốn? Muốn cái gì? Còn ngại
gặp họa chưa đủ nhiều?"
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì cả, khó chịu cũng phải nhịn cho ông!"
Tóc vàng lập tức héo rũ, mất hết hứng thú.
"Anh, tiếp theo nên làm thế nào?"
Triệu Luân trầm ngâm một lát: "Copy lại video, nhớ phải chép thành mấy bản."
Ánh mắt tóc vàng hơi lóe: "Anh, anh định..."
Đối diện với vẻ mặt kín như bưng của Triệu Luân, tóc vàng chỉ nói một nửa,
trong lòng hai người đã hiểu rõ không nói ra, cười rộ lên.
Đã tốn công lừa người như vậy, tuy nói phải báo cáo kết quả làm việc với vị kia,
nhưng không thể bạc đãi bản thân, làm không công.
Phu nhân nhà giàu như Ngụy Minh Hinh thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Lưu lại một bản, xong việc làm một vụ cũng đủ cho hai anh em họ tiêu xài một
thời gian dài.
"Vẫn là anh Luân cao tay!"
"Đã copy xong video."
Triệu Luân nhíu mày: "Kiểm tra xem còn không?"
"Còn không..." Vẻ mặt tóc vàng khó xử.
"Nhanh lên! Mày ngây ngốc cái gì?"
"Ồ! Em đi kiểm tra ngay đây!"
Hai phút sau.
"Chất lượng ảnh cao, góc độ tốt, quan trọng kéo dài lâu, không hổ là người
chuyên nghiệp của nước R." Tóc vàng thiếu chút nữa luyến tiếc chuyển tầm
mắt.
Triệu Luân gật đầu: "Để năm người họ đi trước đi."
"Ok!" Tóc vàng tiến lên, khuôn mặt biểu cảm rồi hoa tay múa chân với năm
người đàn ông.
Rất nhanh, năm người mặc xong quần áo rời đi.
"Anh Luân, bà già này à làm sao bây giờ?"
"Ném ở đây."
Nói xong, hai người thu máy quay phim, rời đi.
"Vì sao?" Người phụ nữ khàn giọng bỗng nhiên mở miệng.
Tóc vàng và Triệu Luân liếc nhau: "Vì sao cái gì?"
"Vì sao làm vậy? Phải dùng phương thức này..."
Tóc vàng cười lạnh.
Ngụy Minh Hinh chợt giương mắt, trong đó che dấu sự sắc bén khiến người
khác kinh người: "Ai sai các người? Con bé sinh viên kia? Không... Cô ta
không có bản lĩnh lớn như vậy."
Triệu Luân mắng tóc vàng: "Đừng nhiều lời với bà ta."
"Đứng lại —" tiếng kêu thê lương, người phụ nữ bỗng nhiên đứng lên, dáng vẻ
như muốn xông lên bất cứ lúc nào đồng quy vu tận: "Người sai các người là ai?
Có phải Quyền Hãn Đình không?! Có phải nó không?!"
Triệu Luân ném tàn thuốc: "Bà điên, không biết bà đang nói gì..."
Lời này không phải nói dối.
Bởi vì Triệu Luân và tóc vàng cũng không biết người sau lưng là ai.
Người trong hẻm nhỏ ép họ làm việc gọi là gì...
Anh Giang?
Nghe giọng điệu của anh ta chắc là sau lưng còn có Boss lớn.
Cũng không biết bà già này làm gì mà lại phải nhận loại trả thù này.
Một khi video bị tung ra, đừng nói làm bà chủ nhà giàu, bà ta muốn làm người
bình thường cũng khó.
Triệu Luân: "Đừng để ý đến bà ta, đi thôi."
Tóc vàng nhanh chân đuổi kịp.
Trong lúc nhất thời, phòng thuê to như vậy chỉ còn một mình Ngụy Minh Hinh.
Gió thổi từ cửa sổ vào xẹt qua làn da lộ ra ngoài của người phụ nữ, lạnh đến tận
xương, bà ta không khỏi rùng mình một cái.
Từ từ ngồi dậy.
Sau đó, ôm đầu khóc rống.
Xong rồi, xong rồi...
Nhưng vận rủi vẫn chưa kết thúc, còn có chuyện càng không xong phía sau.
Thẩm Xuân Đình đang họp ở công ty, trên đường nhận được một cuộc điện
thoại không lưu tên —
"Vợ ông đang ở câu lạc bộ trà XX vụng trộm với người tình, không tin thì tự
đến mà xem."
Đối phương nói xong, trực tiếp tắt máy.
Thẩm Xuân Đình cười nhạo một tiếng, quỷ mới tin!
Nhưng trong cuộ họp sau đó ông ta như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống
than, mười lăm phút sau, đứng dậy bỏ chạy lấy người.
"Tổng giám đốc nói có chuyện gấp cần xử lý, tạm dừng cuộc họp, chờ có thời
gian lại tiếp tục." Thu kí thông báo lại với mọi người.
Không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người bàn tan xôn xao:
"Tình huống gì thế?"
"Sắc mặt tổng giám đốc Thẩm không tốt lắm, hay là đơn hàng lớn của công ty
chúng ta bị người khác đoạt mất?"
"Đâu chỉ là sắc mặt không tốt, nhận xong điện thoại, cả khuôn mặt đều trắng
bạch, gân xanh trên trán còn nhảy dựng, hoàn toàn có thể nói là tức muốn hộc
máu."
"Chậc chậc, anh hiểu rõ ghê!"
"Tôi ở gần nhất, tất nhiên cõ thể thấy rõ."
"Tôi hơi tò mò không biết đã xảy ra chuyện lớn gì?"
"Tôi thấy vẻ mặt của tổng giám đốc Thẩm như phát hiện bị đội nón xanh, vội
vội vàng vàng, như đi bắt gian tại trận."
"Ha ha... Não anh thật bay bổng, chuyện này mà cũng dám nghĩ đến!"
Không nghĩ đến, trong lúc vô tình suy đoán cũng có khả năng biến thành sự
thật.
Một người đàn ông, dù ông ta ở bên ngoài chơi thế nào, nuôi bao nhiêu phụ nữ,
đã làm nhiều chuyện dơ bẩn nhưng sẽ không cho phép vợ mình đi ngoại tình,
đội nón xanh lên đầu mình.
Thẩm Xuân Đình tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Ông ta không cảm thấy Ngụy Minh Hinh có gan này, nhưng vẫn cứ không
chống cự được tin tức từ cuộc điện thoại kia.
Ông ta phải tự kiểm chứng mới có thể yên tâm hoàn toàn!
Cho nên, khi ông ta đuổi tới câu lạc bộ trà, đẩy cửa phòng, thấy người phụ nữ
quấn rách áo tả tơi, theo bản năng đã tin cuộc điện thoại kia —
Vợ ông vụng trộm với người tình!
Quan trọng là yêu đương vụng trộm!
Không phải bị gây mê, cũng không phải bị cưỡng hiếp mà là bà ta cam tâm tình
nguyện, chẳng biết xấu hổ!
Bốp!
Cái tát vang dội, cùng tiếng gầm lên giận dữ của người đàn ông: "Con tiện nhân
này! Dám ăn vụng sau lưng tao?!"
Ngụy Minh Hinh thấy Thẩm Xuân Đình, đại não nháy mắt đùng một tiếng, cả
người ngây ngốc.
Hoặc là nói toàn quân sụp đổ, quân lính tan rã.
Vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Đã biết bao nhiêu rồi?
Có thể không ghét bỏ bà ta sao?
Rất nhanh, người đàn ông đã dùng hành động thực tế trả lời nghi vấn của bà ta.
Một cái tát tai.
Dùng hết mười phần lực, không có ý thu tay hay dừng lại.
Vang lên chói tai hơn bất cứ thứ gì.
Ngụy Minh Hinh cười: "Ha ha ha..." Lồng ngực rung rung, cả người run rẩy.
Trong mắt lại tràn ra nước mắt nóng bỏng.
Hóa ra, ngay cả lời giải thích cũng không có, người đàn ông này đã định tội bà
ta ở trong lòng cho rồi.
"Tội ác tày trời" là "Tội".
"Tội không thể tha" cũng là "Tội".
Thẩm Xuân Đình nhìn người phụ nữ phát điên trước mắt, xanh mặt chửi ầm lên:
"Bà còn có mặt mũi cười? Ngụy Minh Hinh, bà không chịu nổi cô đơn? Nhìn
xem mình đã bao nhiêu tuổi? Có mất mặt không?"
"Mất mặt? Ồ..." Bà ta vừa khóc vừa cười: "Tôi khiến Thẩm Xuân Đình mất
mặt? Có Thẩm Xuân Đình ông rồi mà không chịu nổi cô đơn?"
Đôi mắt người đàn ông híp lại, quỷ quyệt chợt lóe qua: "Bà có ý gì?"
"Đừng cho là tôi không biết ông nuôi mấy con đàn bà bên ngoài, tặng bao nhiêu
bất động sản! Ông có thể có đàn bà, sao tôi lại không thể không có đàn ông?"
"Đồ đê tiện! Tao giết chết mày —" nói xong, giơ tay bóp cổ người phụ nữ, sức
lực càng ngày càng chặt.
Không khí mất dần mất dần, hồi chuông tử vong từ từ vang lên, bấy giờ Ngụy
Minh Hinh mới cảm thấy sợ hãi.
Bà ta trừng mắt lớn, điên cuồng lắc đầu: "Không... Tôi không có... Tôi không
lệch đường, cũng không đội nón xanh cho ông..."
Thần sắc người đàn ông khẽ nhúc nhích, nhưng sức lực lại không lơi lỏng.
"Thật sự, Xuân Đình, ông nghe tôi... giải, giải thích được không?"
Nói xong lời cuối cùng, hai má người phụ nữ đỏ lên, bắt đầu trợn trắng mắt, gân
xanh ở cổ nổi cộm.
Lúc này người đàn ông mới tìm lại lý trí, đột nhiên buông tay, thuận thế đẩy bà
ta ra.
Lưng nện vào vách tường, phát ra một tiếng trầm vang, Ngụy Minh Hinh đau
đớn vẻ mặt vặn vẹo.
"Nói đi, giải thích gì?"
Người phụ nữ thở sâu, bà ta biết, nếu hôm nay không nói rõ ràng, bản thân có
thể thật sự sẽ bị bóp chết ở đây.
"Tôi... không tự nguyện... Tôi bị người ta cưỡng hiếp..."
"Cái gì?!"
"Là Quyền Hãn Đình sai người, nhất định là cậu ta!"
Lông mày Thẩm Xuân Đình nhíu chặt: "Lục gia? Bà rốt cuộc đang nói bậy bạ gì
đó?!"
Quyền Hãn Đình trăm công ngàn việc, sẽ nhàn rỗi rat ay vói một người phụ nữ?
Lại còn dùng cách thức bỉ ổi này?
Ông ta không cho là đúng: "Ngụy Minh Hinh, bà đừng nổi điên, tóm được ai
cũng có thể lấy cớ, còn đem chậu phân đổ lên đầu Quyền Hãn Đình. Buồn cười!
Quả thực buồn cười muốn chết!"
"Tôi không nói bậy! Cậu ta báo thù cho sinh viên nữ kia!"
"Sinh viên nữ?" Vẻ mặt người đàn ông căng thẳng: "Bà làm gì?"
"Tôi cho người tra xét tài liệu về sinh viên nữ kia, định dạy dỗ cô ta..."
"Ngu xuẩn! Phụ nữ mà Lục gia coi trọng mà cũng dám động vào?"
"Thẩm Xuân Đình, tôi nuốt không trôi cục tức này, ông biết không?!" Ngụy
Minh Hinh đột nhiên cất cao âm điệu, ánh mắt toát ra điên cuồng hận ý: "A
Nhưỡng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ta lại chỉ có thể bảo vệ nó, ngay cả cơ hội tìm
kẻ đầu sỏ gây tội Quyền Hãn Đình để báo thù cũng không có, dựa vào cái gì?!"
"Chỉ bằng cậu ta là Quyền lục gia, tay nắm Huy Đằng, khống chế toàn bộ mạch
máu vận chuyển của Minh Đạt!"
"Tôi biết, không làm gì được cậu ta, cho nên tôi tìm sinh viên nữ kia xả chút tức
giận, có gì không thể?"
"Cho nên bà sai đám lưu manh đi dạy dỗ cô ta?"
"Đúng! Ông mặc kệ con trai, nhưng tôi không thể mặc kệ, có khác gì xẻo một
miếng thịt trên người tôi xuống cơ chứ, ông nhẫn tâm nhìn nó chịu tội, người
làm mẹ như tôi không đành lòng! Ông không dám, tôi dám!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.