Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
So với người phụ nữ điên cuồng kích động, Thẩm Xuân Đình ngoài lúc đầu tức
giận ra, vẫn còn tính là bình tĩnh.
"Bà dám?" Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười, dường như có thể thấy
được cơ mặt chuyển động: "Kết quả thì sao?"
Ngực người phụ nữ như bị đâm một nhát.
Thẩm Xuân Đình nhặt áo khoác trên mặt đất rồi ném mạnh trên đầu người phụ
nữ: "Mẹ nó mặc đàng hoàng vào cho ông! Lộ ra lẳng lơ như vậy, thật sự rất
thoải mái đúng không?"
Cả người Ngụy Minh Hinh run lên, chạy nhanh sửa sang lại quần áo.
Mà ánh mắt của người đàn ông lại làm tim bà ta đập không yên, vẻ mặt mỉa
mai lập tức biến thành một con dao sắc bén cắm vào trái tim bà ta.
Đau khổ, thất vọng, sụp đổ, đủ loại cảm xúc đan chéo.
"Khóc? Bà còn có mặt mũi khóc à?"
"Thẩm Xuân Đình! Bây giờ là lúc ông chỉ trích tôi à?!"
"Vì sao không chỉ trích à? Tôi còn muốn đánh chết bà—"
Ngụy Minh Hinh cầm lấy áo khoác, bị dọa lui về phía sau hai bước, lui vào
trong góc: "Ông chê tôi sao?"
Người đàn ông cười lạnh: "Đồ vật bị bẩn rồi, vì sao lại không chê?"
Đồ vật bị bẩn...
Bẩn...
"Chỉ có ông, chỉ có ông biết làm thế nào mới có thể làm tổn thương đến tôi!
Thẩm Xuân Đình, chỉ có ông!" Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt
lại có hơi nước.
Miệng cọp gan thỏ, phô trương thanh thế.
Nhưng nỗi đau lại mãnh liệt trào dâng, giống như muốn chôn vùi bà ta.
Thẩm Xuân Đình ngửi thấy mùi mờ ám di chuyển trong không khí, nhìn mặt đất
lộn xộn ướt sũng kia, ánh mắt nhìn phía Ngụy Minh Hinh ngoài vẻ ghét bỏ ra,
còn có sự chán ghét sâu sắc.
Mặc kệ là cưỡng bức, hay là tự nguyện, người phụ nữ này cũng đã bị người
khác ngủ qua rồi.
Buồn cười nhất là bà ta vẫn còn là vợ mình?
Nghĩ vậy, Thẩm Xuân Đình nhịn không được mà buồn nôn!
Quả nhiên, con hát thích khoe sự lẳng lơ, cũng giống như chó không thay đổi
được việc ăn cứt.
"Tìm thời gian để đi Cục Dân Chính đi." Ông ta thản nhiên mở miệng.
Ngụy Minh Hinh ngẩn ra, đồng tử co chặt: "Ông, nói cái gì?"
"Giấy chứng nhận — ly hôn!"
Hai chữ cuối cùng, giống như sấm sét vang rền.
"Thẩm Xuân Đình, ônh còn có lương tâm không?!"
"Nếu tôi không có lương tâm, bà đã không còn là bà hai nhà họ Thẩm từ lâu
rồi."
"Ông!"
"Phụ nữ của Thẩm Xuân Đình này có thể không xinh đẹp, nhưng tuyệt đối
không thể không có đầu óc. Mà bà, mang danh tiếng tăm của nhà họ Thẩm,
hưởng thụ cảnh phu nhân nhà giàu, nhiều năm như vậy nhưng vẫn khôngchịu
hiểu rõ! Tôi chịu đủ rồi!"
"À, nói nghe đường hoàng nhỉ, là ông sợ chọc phải Lục gia, cho nên định quăng
rôi đi à, cũng phủi sạch quan hệ luôn, còn có thể đổi chỗ cho tình nhân của
mình đúng không?"
Người đàn ông không nói chuyện, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén.
Cuộc hôn nhân của ông ta và Ngụy Minh Hinh không giống với Thẩm Xuân
Giang cùng Dương Lam, liên minh vì lợi ích, nếu không cần thiết, tuyệt đối
không có khả năng ly hôn.
Thứ nhất, ly hôn cần tiến hành chia tài sản, nhà gái dù chỉ mang đi một phần rất
nhỏ, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ cấu của tập đoàn.
Thứ hai, bản thân nhà gái cũng có thế lực nhất định, một khi ly hôn, sẽtoàn trở
mặt với nhà trai
Nhưng mà, Thẩm Xuân Đình lại không cần suy nghĩ đến những điều này.
Ngụy Minh Hinh chỉ là một diễn viên mai một, điều kiện trong nhà cũng không
phải rất tốt, phí bồi thường ly hôn cũng không nhiều, cho nên Thẩm Xuân Đình
mới dám nói dễ như trở bàn tay như vậy.
Tựa như đang nói "Ngày mai trời mưa, không thể mặc quần áo quá mỏng".
"Thẩm Xuân Đình, nếu ông bỏ tôi, hôm nay tôi sẽ rõ ràng luôn cho ông, cuộc
hôn nhân này— tôi không bỏ! Chết cũng không bỏ!"
Người đàn ông lại cười: "Được! Vậy bà chuẩn bị làm cuộc sống của một góa
phụ đi! Tôi thích sạch sẽ, không chịu được đồ vật bị bẩn."
Nói đến cùng, vẫn là ghét bỏ bà ta bị người khác chạm qua.
Không biết thì cũng thôi, sau khi biết lại giả vờ không biết, trong bát cơm có
con ruồi, tuy rằng ruồi đã được lấy ra rồi, nhưng bên trong cơm còn có thể ăn
sao?
Lúc này, Ngụy Minh Hinh nhận ra thế mà mình còn có thể cười được...
Bà ta giật cánh môi, giống như nỉ non: "Vậy đời này liều mạng đến cùng đi."
Thẩm Xuân Đình giận không thể át: "Bà—"
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, lấy điện thoại ra: "Alo... Bệnh viện?"
...
Thẩm Nhượng tỉnh.
Sau khi nằm viện năm ngày, treo không biết bao nhiêu mũi kim mới mở mắt lại.
"Mẹ?"
"A Nhượng, mẹ ở đây..." Ngụy Minh Hinh nắm lấy tay anh ta, rõ ràng trong mắt
còn rưng rưng, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Con hù chết mẹ rồi!"
"Thật xin lỗi..."
"Trên người còn đau không? Có đói bụng không? Có nơi nào không thoải mái
không? Có cần gọi bác sĩ đến đây kiểm tra một chút không?"
"Không đau cũng không đói bụng. Ba con đâu?"
"Hút thuốc ngoài hành lang." Nhắc tới Thẩm Xuân Đình, Ngụy Minh Hinh rũ
mắt, cũng thu lại oán hận tích tụ trong đó, thuận miệng hỏi: "Con vừa tỉnh thì
tìm ba làm gì?"
"Có chuyện..."
"Chuyện gì?"
Thẩm làm muốn nói lại thôi, Ngụy Minh Hinh nhịn không được nhíu mày, hiếm
khi nghiêm trang: "Bây giờ con cần nghỉ ngơi. Về phần những người bắt nạt
con, đều giao cho mẹ xử lý."
Lúc này, Thẩm Xuân Đình hút thuốc xong tiến vào cửa, lập tức đi đến mép
giường: "Tỉnh rồi?"
"Ba..."
"Là người trong cuộc, hẳn là con biết rõ chuyện xảy ra ở đại học G hơn bất kỳ
người nào, nói chi tiết rõ ràng đi."
Quyền Hãn Đình sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, nhưng một anh khi ra tay, đó
chính là sát chiêu.
Thẩm Nhượng đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của ba mình, ánh mắt hơi lóe
lên, có chút chột dạ mở miệng: "Con gọi mấy đứa bạn đi chặn đường Thẩm
Loan, không ngờ Quyền Hãn Đình đột nhiên xuất hiện..."
Anh hùng cứu mỹ nhân, kịch bản cũ rích.
Tầm thường!
Nhưng mà...
"Mày vừa nói cái gì?! Thẩm Loan? Lúc ấy nó cũng ở đó sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.