Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 525: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 525



Triệu Luân nhẹ giọng cười: "Nhóm người này cũng không đơn giản..."

"Có — thứ đồ kia, sao có thể đơn giản được chứ? Em đã thấy rồi, đặt ở trên eo."

Tóc vàngo làm tư thế xạ kích nhắm bắn.

Ánh mắt Triệu Luân tối sầm lại.

"Tiếp theo chúng ta có nên dùng điểm yếu để xin chút tiền tiêu vặt của phu nhân

nhà giàu đó không?"

Triệu Luân quay đầu liếc Hoàng Mao một cái.

Hai người bật cười, vẻ mặt đang tính kế.

...

Mercedes - Benz thương vụ đang chạy.

"Anh Giang, về sơn trang sao?"

"Ừ. Nâng tấm ngăn lên đi."

"Vâng."

Rất nhanh, hàng ghế trước và ghế sau được ngăn cách, thành hai không gian

độc lập, tính riêng tư rất tốt.

Sở Ngộ Giang lấy di động ra, thuần thục bấm một dãy số —

"Gia, đồ lấy được rồi, nên xử lí thế nào ạ?"

"Hủy đi."

Sở Ngộ Giang mới đầu ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hiểu được.

Có rất nhiều cách để đối phó với Ngụy Minh Hinh, nhưng nếu chỉ dùng một

cách này, thậm chí có thể nói là không vẻ vang gì.

Vì sao?

Bởi vì, con mụ kia cũng muốn đối phó với Thẩm Loan như vậy!

Tuy rằng không thành công, nhưng từng có suy nghĩ như vậy, thì đều là tội

không thể tha.

Rồng có vảy ngược, sờ người hẳn phải chết.

Còn về phần vì sao lại muốn hủy USB, rất đơn giản, Quyền Hãn Đình làm như

vậy là để cảnh cáo cùng trả thù, mà không phải vì muốn nắm nhược điểm để

dùng làm up hiếp.

Chỉ cần Ngụy Minh Hinh phải trả giá lớn, video bị hủy hay không cũng không

sao cả.

Sở Ngộ Giang: "Tôi sẽ xử lý sạch sẽ. Còn chuyện khác..."

"Có chuyện gì thì nói thẳng."

"Tôi nghi ngờ trong tay hai tên côn đồ kia còn có bản sao lưu, có thể sẽ quay

ngược lại để vơ vét chút tài sản."

"Không cần phải xen vào, kệ hắn đi."

"Vâng."

Trời tạo nghiệp thì còn có thể tha thứ, nhưng tự làm bậy thì không thể sống.

Ngụy Minh Hinh xem như đã dẫm một chân dẫm vào vũng bùn, muốn rút ra, sợ

là phải hao tổn sức lực rất nhiều.

Cho dù thật sự rút ra được, vậy thì chân đó cũng ô uế rồi.

Ngu!

......

Ngày hôm sau, trung tâm bệnh viện thành phố.

"Mẹ, di động của mẹ vang lên rất nhiều lần đấy, nên bắt máy đi."

Ngụy Minh Hinh để nửa quả táo đã cắt xuống, cầm khăn giấy lay tay: "Được,

con đợi chút chút."

Nói xong, lấy di động ra.

Một dãy số xa lạ.

Xuất phát từ cẩn thận, bà ta đi ra khỏi phòng bệnh mới ấn phím nghe.

"Xin chào, xin hỏi là ai đó?"

"Bà Thẩm, hồi phục không tồi nhỉ? Hôm qua mới giống như dâm phụ bị mấy

người đàn ông thay phiên... Hôm nay khoác lên lớp áo lạnh nhạt cao ngạo để

giả bộ làm người đứng đắn à?"

Đồng tử người phụ nữ rụt lại: "Là các người?!"

"Đúng vậy, trí nhớ không tệ, lại gặp mặt rồi."

"Đồ điên! Rốt cuộc các người muốn làm gì?!" Sợ tiếng động quá lớn sẽ làm

người khác chú ý, bà ta chỉ có thể cố gắng thấp giọng mắng.

Bên kia cũng không bắt chuyện, lo nói: "Hôm qua anh em chúng tôi đã lật đi

xem lại bộ phim kia mấy lần rồi, chậc chậc, dáng người của bà Thẩm tuy rằng

không bằng mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng cũng có một loại phong tình

khác, cái này giống như quả mật đào nát quen thuộc, cũng rất khác với những

trái cây vừa kết quả, dù sao, tươi ngon nhiều nước có phải không?"

"Câm miệng —"

"Ồ, thẹn quá hóa giận?"

Ngụy Minh Hinh nghe được giọng nói của gã, nhịn không được nhớ tới sự nhục

nhã khi ở tromg căn phòng đó.

Gần như sụp đổt.

Âm điệu run rẩy lộ ra vài phần nhát gan, giống như đang nghẹn ngào: "Rốt cuộc

các người muốn làm gì? À? Một hai phải muốn ép chết tôi mới cam lòng à?!"

"Chúng ta cũng không dám, giết người là phạm pháp." Giọng điệu chứa ý cười,

giống như trêu chọc: "Chẳng qua trong khoảng thời gian này anh em chúng tôi

hơi eo hẹp về kinh tế, muốn mượn bà Thẩm ít tiền tiêu."

"Nằm mơ đi!"

"Không cho à? Được rồi, chúng tôi cũng chỉ có thể bán đoạn phim này đi, vậy

thù chắc là những trang web khiêu dâm sẽ cảm thấy rất hứng thú đấy. Lỡ như

hot lên, hoặc là những đầu thu khác, tôi cũng coi như là đạo diễn của bộ phim

này, hẳn là có thể kiếm không ít tiền..."

"Mày dám!" Ngụy Minh Hinh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát đối

phương.

Đáng tiếc, cách màn hình điện thoại, sự tức giận, sự căm ghét của bà ta không

hề ảnh hưởng đến đối phương.

"À... Có dám hay không, thử rồi mới biết được. Tục ngữ có một câu rất hay, vua

cũng thua thằng liều, dù sao hai anh em chúng tôi cũng đã là bình vỡ rồi, không

sợ ngã thêm vài lần. Nhưng bà Thẩm dám sao? Cũng từng là mỹ nhân cổ

trang, hiện giờ là phu nhân nhà giàu, một khi bộ phim này lọt ra ngoài, đó

chính là một đả kích mang tính hủy diệt, mà bà, chịu nổi không?"

Ngụy Minh Hinh chịu không nổi.

Ánh mắt của công chúng, sự soi mói của thế giới bên ngoài, bà ta không chịu

nổi cái mặt này.

"... Mày muốn bao nhiêu?"

"Thế này mới đúng chứ! Sớm thức thời như vậy thì bớt việc rồi? Lúc nào cũng

phải ăn đánh, mới biết ngoan, người này đúng là, đúng một chữ— tiện!"

"Tôi hỏi lại lần nữa, bao nhiêu."

Triệu Luân thấy được rồi thì thu lưới, miễn lại làm cho người nóng nảy, một

ngụm cắn chết: "Ba triệu, thiếu một đồng cũng không được."

"Mày đúng là muốn tiền đến điên rồi! Tôi biết tìm ba triệu ở đâu đây?!"

"Đây là chuyện của bà, anh em chúng tôi chỉ phụ trách lấy tiền. Hai ngày sau,

không thấy tiền, thì sẽ trực tiếp tung video."

"Này? Này?!" Người phụ nữ thấp giọng gào vào trong điện thoại.

Đáng tiếc, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Phòng bệnh.

"Mẹ, ai gọi thế? Sao mẹ lại đi lâu như vậy?"

"Là dì Trương của con." Ngụy Minh Hinh cầm lấy quả táo tiếp tục gọt, mí mắt

buông xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: "Nói mẹ cùng đi dạo phố đấy.

Con cũng biết mà, người này thích hỏi thăm tới cùng, mẹ phải toát hết mồ hôi

hột mới nghĩ ra lý do để cho qua."

Thẩm Nhượng không nghi ngờ gì.

Trong vòng hai ngày gom đủ ba triệu, nhưng trong thẻ Ngụy Minh Hinh chỉ có

hai triệu tiền tiết kiệm, còn thiếu một triệu, cũng không thểg mở miệng xin

Thẩm Xuân Đình.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta quyết định bán vòng cổ bảo thạch của mình để lấy tiền

mặt.

Năm đó Ngụy Minh Hinh gả vào nhà giàu, chiếc vòng cổ này lẫn trong đồ sính

lễ, liếc mắt một cái làm cho người ta không dời được tầm mắt.

Cẩm thạch trong trẻo, không hề có tạp chất, giống như nước mắt Hải Thần.

Nghe nói là vật phẩm đấu giá giá trị xa xỉ, ông cụ xem như lễ vật tặng cho con

dâu tân hôn, cũng coi như là một tác phẩm lớn.

Năm đó, chuyện này còn lên hot search, hiện giờ vẫn được truyền thông thường

xuyên đề cập đến, là ví dụ điển hình cho việc bố chồng đối xử rất tốt với con

dâu, làm cho Ngụy Minh Hinh kiếm được không ít thể hiện.

"Chiếc vòng cổ ngài đưa đến đã trải qua vài vị chuyên gia đồng thời đánh giá,

giá cả ước chừng khoảng ba đến bốn triệu. Ngài xem, có cần chúng tôi thay

ngài đấu giá không ạ?"

Ba bốn triệu...

Còn cao hơn Ngụy Minh Hinh muốn.

"Sau khi đấu giá, vậy thì khoảng bao lâu có thể lấy được tiền?"

"Chuyện đấy thì phải đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi nhận được tiền của

người mua, sau khi khấu trừ phí phục vụ phí, tiền dư lại mới có thể chuyển vào

tài khoản của ngài. Toàn bộ quá trình, có lẽ cần mất nửa tháng."

"Nửa tháng?!" Hai mắt Ngụy Minh Hinh căng thẳng.

"Đúng vậy."

"Không được, tôi đang rất cần tiền..."

"À, là thế này, xét thấy ngài đặt vòng cổ ở chỗ của chúng tôi, chúng tôi sẽ trả

trước một phần tư giá ước tính cho ngài, cũng tức là ước tính khoảng một triệu

nhân dân tệ, ngài xem như vậy có được không?"

"... Được."

Vừa đủ ba triệu.

Hai ngày thoáng cái đã qua, đảo mắt đã đến ngày hẹn gặp.

Lúc Ngụy Minh Hinh dựa theo địa chỉ giao hẹn, phát hiện nơi này đều là kho

hàng lớn bé, bên cạnh còn chất đầy các thùng đựng hàng, rất dễ dàng làm người

ta liên tưởng đến cảnh tượng giết người diệt khẩu trên phim truyền hình.

Bà ta gọi điện thoại cho Triệu Luân: "Tao tới rồi."

"Kho hàng số 7, vào đi."

"Không cần, ra đây rồi nói."

"Ồ, sự cảnh giác của bà Thẩm cũng rất cao đấy? Được, chờ đi."

Hai phút sau, hai bên gặp mặt.

Triệu Luân trên dưới quét qua bà ta một lần: "Tiền đâu?"

Ngụy Minh Hinh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: "Đưa video cho tôi."

Triệu Luân quay đầu cho Hoàng Mao một ánh mắt, người sau cười hì hì lấy một

cái USB từ trong túi quần ra.

"Một tay giao tiền, một tay giao hàng."

"Khoan đã!"

"Bà Thẩm còn có việc gì sao?"

"Làm sao tôi biết được trừ cái này ra, thì các người còn có sao lưu ra bản khác

không? Hôm nay đưa tiền, lần sau mày lại lấy một bản khác ra để lừa vét tiền,

chẳng phải tao lại phải trả ba triệu nữa sao?"

Triệu Luân cùng Hoàng Mao liếc nhau, con mụ này cũng khá thông minh đấy.

Đúng là bọn họ định làm như vậy.

Tổng cộng có năm bản, bản gốc được đưa cho Sở Ngộ Giang, còn bốn bản còn

lại nằm trong tay bọn họ.

Hôm nay đưa cho Ngụy Minh Hinh một bản, cũng còn có ba bản, đủ cho bọn họ

tống tiền ba lần.

Đời này không lo không có tiền tiêu.

"Bà Thẩm không tin chúng tôi sao?" Triệu Luân nhướng mày.

"Cướp giật và thổ phỉ, ai tin được chứ?"

"Ha hả... Vậy bà muốn thế nào?"

"Ngoài USB ra, tao còn muốn điện thoại và máy tính của bọn mày."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.