Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Áp lực biến mất trong giây lát ấy, Thẩm Nhượng cảm giác như trút được gánh
nặng.
Nắm chặt bàn tay, mới phát hiện tay mình đã thấm đẫm mồ hôi.
Khuôn mặt già nua của Thẩm Tông Minh hơi cứng lại, rầm một tiếng, đập bàn
đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Thẩm Nhượng vẫn chưa kịp phản ứng lại: "Đồ
mất dạy! Cho mày mặt mũi mà mày không nể mặt! Ngồi ngây ra đó làm gì hả?
Còn không mau xin lỗi Lục gia đi?"
Thẩm Nhượng rũ mắt, cũng theo đó thu lại sự không cam lòng đang cuộn trào
trong ánh mắt.
Lần đầu tiên anh ta biết đến, cái gọi là — tình thế ép buộc.
Thẩm Tông Minh thấy anh ta vẫn ngây ngốc không động đậy, lại duỗi tay,
chuẩn bị đập bàn, Quyền Hãn Đình ung dung mở miệng —
"Ông bớt nóng, đổ hết trà rồi."
Nửa câu trước còn nghe được, nửa câu sau tức chết người.
Hóa ra chỉ vì một ngụm trà sao?
Bàn tay Thẩm Tông Minh dừng lại trên không, bỏ xuống cũng không được, rụt
về cũng không xong.
Cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng thu về: "A Nhượng!" Giọng nói cảnh cáo.
Thẩm Nhượng...
Một bên Ngụy Minh Hinh không chịu được nữa, vươn tay muốn đỡ lấy, lại bị
Thẩm Xuân Đình giữ chặt lấy không buông, ánh mắt dữ tợn: Đừng làm loạn
lên!
Đôi mắt người phụ nữ lập tức ngân ngấn dòng lệ, nỗ lực thoát ra khỏi ràng buộc
nhưng chỉ tốn công vô ích.
Bên dưới sóng ngầm cuồn cuộn, Quyền Hãn Đình ngó lơ giả vờ không nhìn
thấy, vừa nghiêm túc lại thảnh thơi xoay ly trà, đợi Thẩm Nhượng mở miệng.
Đứng im, hít thở sâu, ánh mắt người thanh niên sâu thẳm, không cần phải tìm
tòi sâu xa cũng có thể tưởng tượng được bên trong chắc hẳn đều là nỗi căm hận
và oán trách.
Uất ức mà phải khom lưng thỏa hiệp, uất ức nhưng không còn cách nào khác —
Lại đúng là thứ mà Quyền Hãn Đình muốn nhìn thấy.
Giống như chúa tể sơn lâm chơi đùa với con mồi, càng vùng vẫy, càng hưng
phấn.
"Tôi xin lỗi!" Thẩm Nhượng cúi đầu, lùi lại nửa bước, khom người bốn lăm độ.
"Xin lỗi cách một cái bàn sao?" Quyền Hãn Đình cười lạnh.
Thẩm Nhượng tránh bàn trà ra, nhấc chân bước đi đến trước mặt anh: "Tôi xin
lỗi."
Gái bia ôm cởi lớp áo thứ nhất ra rồi, lẽ nào còn phải sợ cởi lớp thứ hai sao? Dù
sao thì lòng tự trọng cũng bị chà đạp mất rồi.
Nhưng Quyền Hãn Đình không chỉ đơn giản muốn xem anh ta "thoát y", mà là
muốn... lột một lớp da của anh ta!
Nghe vậy, cười khẽ: "E rằng anh xin lỗi sai người rồi, người đáng lẽ phải nhận
một câu xin lỗi của anh không phải là tôi."
Cơ thể đang khom nửa người của Thẩm Nhượng bỗng đông cứng lại.
Thẩm Tông Minh chau mày: "Vậy ý của Lục gia là sao?"
Quyền Hãn Đình duỗi tay ôm lấy Thẩm Loan từ khi bước vào cửa vẫn chưa nói
lời nào vào trong lồng ngực: "Gia không chịu thiệt, người phụ nữ của gia tất
nhiên cũng không thể."
Ý của câu nói này là, nhất định phải để Thẩm Nhượng xin lỗi Thẩm Loan.
Ông cụ híp mắt lại, ánh mắt sâu xa rơi xuống khuôn mặt của Thẩm Loan, nhưng
lời nói lại là nói cho Thẩm Nhượng: "Còn không mau làm theo?!"
Đôi mắt lão luyện khôn khéo, ánh mắt sắc bén, có vài phần xem kỹ và tìm tòi,
không phải Thẩm Loan không phát hiện ra, nhưng mà vốn dĩ cũng không bắt
chuyện, cô bèn yên tĩnh ngoan ngoãn dựa vào Quyền Hãn Đình, giống cây hoa
thố ti (một loài hoa dại thuộc họ bìm bìm) quấn quanh cây cổ thụ, dùng thái độ
yếu ớt nhỏ bé để hưởng thụ sự bảo vệ che chở của người đàn ông.
An lòng yên dạ.
Như lẽ hiển nhiên.
"Cô ta là cái thứ gì? A Nhượng không thể xin lỗi cô ta!" Ngụy Minh Hinh
không nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt nhìn chằm chặp Thẩm Loan hận không thể
nuốt chửng cô, vừa hung dữ lại ác độc.
Ánh mắt Quyền Hãn Đình lập tức trở nên lạnh lẽo, Ngụy Minh Hinh giống như
bị người ta bóp chặt cổ họng, nhưng biểu cảm dữ tợn vẫn còn trên mặt, giống
như con cá khô mắc cười và hề hước ngáp ngáp miệng.
Cơn sợ làm bà ta không thể nói tiếp.
Cũng không khó để giải thích sự chối bỏ này, bao gồm cả ông cụ và Thẩm Xuân
Đình, e rằng lúc này trong lòng của bọn họ đều có suy nghĩ này, chẳng qua là
bọn họ đè ép xuống, không nói ra mà thôi.
Thẩm Loan là cái gì chứ?
Cô là con gái nhà họ Thẩm, là em gái của Thẩm Nhượng, nếu nhận câu xin lỗi
này, điều này cũng có nghĩa là Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân Đình ăn nói
khép nép, khom lưng uốn gối cầu xin cô!
Quả thật là vớ vẩn!
Con người ai cũng có "lòng hâm mộ người tài giỏi".
Cúi đầu trước Quyền Hãn Đình, bọn họ không ý kiến nhưng thay bằng Thẩm
Loan, thì lại có chút không cam lòng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Quyền Hãn Đình lướt qua mọi người, không lộ ra một tia
cảm xúc, nhàn nhạt mở lời: "Xem ra hôm nay không nói xong chuyện được
rồi."
Nói xong, làm bộ đứng dậy.
"Khoan đã!" Ông cụ đột nhiên mở miệng, giọng nói dịu đi, cười hiền hòa:
"Loan Loan là người bị hại, tất nhiên phải xin lỗi nó, chỉ là con gái nhà họ
Thẩm chúng tôi, từ trước đến nay đều không để ý thiệt hơn, bản tính cũng dịu
dàng hiền thục, tâm địa thiện lương. A Nhượng là anh họ của Thẩm Loan, có
quan hệ thân thiết hơn người ngoài, nghĩ đến, cũng không cần phải trịnh trọng
xin lỗi như này, cũng có thể bao dung tha thứ."
"Con nói đi, Loan Loan?"
Bóng đá tới đá lui, cuối cùng vẫn là đá về phía cô.
Trong lời nói của ông cụ có ẩn ý khác, nghe có vẻ như đang khen ngợi, thật ra
lại giấu giếm sự uy hiếp.
Quyền hãn Đình mặc dù muốn Thẩm Nhượng xin lỗi cô, vậy nếu như Thẩm
Loan vốn dĩ không cần, hoặc là dễ dàng lựa chọn tha thứ, vậy thì ngay cả
Quyền hãn Đình cũng không thể nói câu gì.
Tính toán rất tinh vi!
Thẩm Xuân Đình cùng Ngụy Minh Hinh đồng thời thở phào một hơi, gần như
nghĩ rằng ông cụ lên tiếng thì Thẩm Loan không dám cãi lời.
Ngay cả Thẩm Nhượng vốn dĩ đang căng cứng cơ bắp cũng dần dần thả lỏng,
trở về bình thường.
Đáng tiếc là...
Thẩm Loan không dễ bắt nạt như vậy!
Trong lòng cười lạnh, nhưng lại cười ngọt ngào nhìn người đàn ông của mình:
"Em... nghe anh hết."
Lắp bắp, xấu hổ.
Thẩm Loan như vậy, Quyền Hãn Đình cũng là lần đầu tiên chứng kiến, biểu
cảm mê luyến lại thêm vẻ hâm mộ, ánh mắt chuyên chú và chân thành, mặc dù
biết rằng cô đang diễn kịch, nhưng người đàn ông vẫn không nhịn được, tim đập
thình thịch.
Nếu không phải hoàn cảnh không tiện, Quyền Hãn Đình bây giờ chỉ muốn hôn
cô, ôm lấy, nâng niu trong lòng.
Mạnh mẽ yêu thương, chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay.
Thẩm Loan thấy mắt anh xanh biếc, liền biết người này đã ngoặt sang chuyện
khác, nhịn không được muốn lườm nguýt anh một cái, dưới bàn nhéo nhéo
miệng hùm.
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên hoàn hồn, ho khẽ hai tiếng: "Cái kia... đừng lề mề
nữa, mau xin lỗi đi, chúng ta không có nhiều thời gian."
Khuôn mặt già nua của Thẩm Tông Minh lập tức âm trầm.
Ánh mắt Thẩm Xuân Đình và Ngụy Minh Hinh nhìn Thẩm Loan lập tức thay
đổi.
Trong mắt Thẩm Nhượng càng hiện lên sự khuất nhục và giận dữ, nhưng do anh
ta cúi đầu nên không ai phát hiện ra.
"Loan Loan, con muốn anh họ con phải ăn nói khép nép xin lỗi con à?" Câu
này, đã bày tỏ ý tứ rất rõ ràng.
Nói đơn giản chính là—
Cô còn chưa nhận ra địa vị của mình trong cái nhà sao?
Cho dù Thẩm Nhượng làm gì cô thì có sao, cũng không nhận nổi tiếng "xin lỗi"
này.
Cô là con riêng, anh ta là con hợp pháp.
Cô là con gái, anh ta là con trai.
Cấp bậc kém xa, chú định không xứng!
Đến đây, Thẩm Loan thực sự nổi giận.
Không tiếp tục giả chết nữa, cũng không dựa vào Quyền Hãn Đình, ánh mắt
trong trẻo lạnh nhạt đón nhận cái nhìn chăm chú đầy áp lực của Thẩm Tông
Minh, khí phái trấn tĩnh ung dung.
"Nếu ông cũng đã hỏi đến con, vậy con xin nói suy nghĩ của con đi."
Đôi mắt già dặn híp lại.
Thẩm Loan cười nhạt, tự nói ra: "Đầu tiên là Thẩm Nhượng làm sai, đây là sự
thật không thể chối cãi; lần này Lục gia thay cháu ra mặt, nhớ lại tình cảnh lúc
đó, là bạn trai đều sẽ đứng ra bảo vệ bạn gái của mình, Thẩm Nhượng bị đánh là
do anh ta tự tìm đến, nói đúng hơn là anh ta đáng..."
"Loan Loan, con có biết mình đang nói gì không?" Khuôn mặt già nua hơi
nghiêm túc, giọng nói nghiêm khắc.
"Ông nội, con còn chưa đến mức đó đâu." Cô cười tươi rói: "Điều cuối cùng,
làm sai rồi chẳng lẽ không nên nhận ra sai lầm, rồi sau đó đi xin lỗi, cầu xin tha
thứ sao?"
Thẩm Tông Minh: "Con nghĩ như vậy à?"
"Đúng thế."
"A Nhượng, đã nghe hiểu chưa?!" Lời này ôm theo tức giận, nhưng không biết
là đối với Thẩm Nhượng hay là Thẩm Loan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.