Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cùng lúc đó, ở đâu bên kia, Thẩm Như vẫn giữ nguyên động tác nghe điện thoại
cho dù cuộc điện thoại đã kết thúc từ mười phút trước.
Cuối cùng, cô ta cũng trở lại bình thường, bỏ điện thoại xuống.
Nhưng đôi mắt lại vô cùng trống rỗng.
Thẩm Loan?
Quyền Hãn Đình?
Bọn họ ở bên nhau rồi?
Trên đời này có biết bao nhiêu phụ nữ như vậy, sao lại cứ phải nhìn trúng cô ta?
Một đứa con riêng không vẻ vang vinh dự, từ lúc sinh ra đã gánh lấy sự dơ bẩn
và tội ác, tâm cơ thì thâm trầm, trong ngoài không đồng nhất, đến cả vẻ bề
ngoài cũng không xuất sắc bằng cô ta và tiểu Yên.
Rốt cuộc Lục gia xem trọng cô ta ở điểm gì?
Vóc dáng đẹp?
Biết trêu ghẹo lẳng lơ?
Hay là Thẩm Loan cho anh ta uống thuốc mê?
Người đàn ông cao cao tại thượng đó, anh vốn nên sừng sững trên cao để người
khác thưởng thức từ xa, nhưng lại bị Thẩm Loan, đám bùn lầy bám vào chân,
rơi xuống phàm trần.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta – Thẩm Như, người đàn ông mà cô ta còn không dám ngấp nghé lại là hạ
thần dưới váy của Thẩm Loan.
Đúng thật là vô cùng hoang đường.
"Aaaa—"
Một tiếng gào lớn giống như trút hết tức giận ra, cô ta không nhịn nổi nữa, hất
hết tất cả tài liệu trên bàn xuống đất.
"Thẩm Loan mày có tài đức gì?"
Cách một cánh cửa, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
"Nghe thấy không? Bồ Tát bùn tức giận rồi!"
"Chà, đúng thật, tiếng đùng đùng này, cũng không biết đường mà thu lại một
chút."
"Tôi còn tưởng rằng cô ta là ninja rùa, không ngờ cũng chỉ có một chút nhẫn nại
này? Giống y như chúng ta ở trước khách hàng và trước mặt con cháu, bị mắng
không cãi lại, bị đánh không đánh trả, đúng thật là khác một trời một vực."
"Người của tổng bộ xuống cũng như chỉ được vậy, lại còn là thiên kim tổng
giám đốc nữa chứ?"
"Suỵt—"
"..."
"Người khác muốn phát điên chúng ta không quản được, người ta có thời gian
rảnh rỗi này, còn chúng ta ấy mà vẫn là nên làm tốt công việc trong tay mình,
tranh thủ đạt được thành tích và hiệu quả cao hơn đi!"
Ngay lập tức mọi người giải tán, sự kinh thường đối Thẩm Như lại tăng thêm
một bậc.
Cô cả nổi cáu rồi?
Về nhà muốn đập thế nào, muốn ném thế nào thì tùy cô, nhưng ở đây là công ty,
làm ầm ĩ lớn như vậy cho ai xem?
Đức hạnh đâu!
Sau một hồi trút giận, Thẩm Như bất lực ngồi phịch xuống ghế da, ánh mắt uể
oải, khuôn mặt đờ đẫn.
Trong đầu xuất hiện đan xen khuôn mặt của Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình,
dần dần diễn biến thành cảnh bọn họ quấn lấy nhau thân mật.
Không chỉ hận, mà còn đau!
Bỗng dưng điện theo reo lên, kéo cảm xúc gần như sụp đổ của cô ta trở lại.
"Alo..."
"Sáu giờ tối nay, phòng 4026 khách sạn Đế Hào." Cứng rắn nói xong, cũng
không mảy may lưu luyến cúp máy.
Loảng xoảng—
Điện thoại đập xuống sàn nhà, cả người Thẩm Như cứng đờ, tay chân lạnh toát.
Chập tối, sáu giờ, Thẩm Như xuất hiện trong phòng khách sạn đúng giờ.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Không lâu sau, cửa phòng tắm đẩy ra, một người đàn ông đi từ bên trong ra,
trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, che chắn bộ phận quan
trọng.
Không có cơ bụng, chỉ có cái bụng béo ục ịch phát tướng, cùng với phần mỡ
thừa hăng hái ở phía trên.
Người đàn ông thân có hình cao to, cộng thêm lông trên người quá nhiều và dài,
trông anh ta giống y như một con tinh tinh to lớn.
Đen thui, tàn bạo, xấu xí, ngu xuẩn!
"Đến rồi?" Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Như, cười cười trực tiếp đẩy cô ta
xuống chiếc giường lớn sau lưng.
Người phụ nữ vùng vẫy: "Tôi còn chưa tắm rửa."
Cảnh Ngạo cúi đầu xuống cổ cô ta ngửi ngửi: "Rất thơm, không cần phải tắm."
"Tôi nói là tôi muốn tắm rửa." Ánh mắt lạnh lẽo quạnh quẽ, giọng nói chứa
đựng sự không kiên nhẫn rõ ràng.
Nụ cười trên mặt người đàn ông lập tức thu lại: "Thẩm Như, xem ra dạy dỗ cô
vẫn chưa đủ, đến tận bây giờ mà cô vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn." Anh
ta lật người dậy, kéo tủ đầu giường, lấy ra từ trong đó một chiếc roi da mà đen.
Mắt Thẩm Như co lại, cái cảm giác đau đớn, áp bức và lăng nhục đó cô ta
không muốn nếm thử lần thứ hai.
"Anh, nói là được, tôi không tắm."
Cảnh Ngạo quay quay cây roi trên tay, như cười như không.
Sức lực của anh ta rất lớn, roi da xoay xoay trên không khí tạo ra tiếng roạt roạt:
"Nghe lời sớm như vậy thì tốt biết bao? Nhưng đáng tiếc là muộn rồi."
Hai tiếng sau.
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, trên chiếc giường lớn ở ngoài, người
phụ nữ mở mắt nhìn trần nhà, một giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống từ khóe
mắt.
Ga trải giường màu trắng làm nổi bật lên cơ thể đẹp đẽ của người phụ nữ, chỉ
đáng tiếc, nhưng vết máu lớn ngang dọc đan xen nhau phá hoại sự đẹp đẽ này.
Sự đối lập của những vệt xanh và tím, sự tương phản giữa đỏ và trắng, lại hình
thành lên một vẻ đẹp mới mẻ lạ thường trong tội ác và dơ bẩn.
Cảnh Ngạo tắm rửa xong, hiếm khi thoải mái như vậy, tâm trạng cũng khá tốt,
châm một điếu thuốc đi đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt
trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn của người phụ nữ--
"Sao, cô sảng khoái đến nỗi linh hồn cũng rời khỏi cơ thể, đến giờ vẫn chưa
phản ứng lại được?"
Thẩm Như không để ý, trực tiếp nhắm mắt lại.
Người đàn ông tức cười, nhưng hiếm thấy là anh ta không hề nổi cáu, nhấc chân
đá đá chân đang rũ xuống mép giường của cô: "Đừng có giả chết, dậy đi."
"..."
"Nổi nóng rồi? Chưa bị đánh đủ hay sao?"
Thẩm Như giật mình một cái, ngồi dậy, sụp đổ hét lớn với anh ta: "Anh còn
muốn như thế nào?! Có phải muốn giết chết tôi anh mới vừa ý không?"
Cảnh Ngạo ngây ra, yết hầu cuộn lên: "Cô lại nổi điên cái gì đấy?"
"Hầu hạ anh xong rồi, đến cả tự do lên giọng tôi cũng không có sao? Anh coi tôi
là cái gì? Chà đạp tôi, xỉ nhục tôi, trong lòng anh có sung sướng lắm hả?"
"Tôi..."
"Cảnh Ngạo, anh là một tên khốn nạn, tên biến thái, vẫn không khác gì dân bụi
đời!"
Thẩm Như điên cuồng mắng chửi xong mới biết hối hận.
Cô ta co chân lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Thật sự, cô ta rất sợ, cô ta chịu khuất phục rồi, kết quả của sự phản kháng chính
là thương tích đầy người, cô ta đã không còn dũng khí để tiếp tục kiên trì nữa
rồi.
Lúc này, cô ta lại không nhịn được nhớ đến Quyền Hãn Đình...
Lúc trước cô ta còn có thể nhắm mắt lại, tưởng tượng con lợn béo đáng chết
đang đè trên người mình thành dáng điệu của Lục gia.
Đến cả sự thô bạo cũng biến hóa huyền ảo thành đẹp đẽ, không còn khó tiếp
nhận như vậy nữa...
Nhưng hôm nay cô ta tưởng tượng không nổi.
Chỉ cần vừa liên tưởng khuôn mặt của Quyền Hãn Đình, là lại không nhịn được
nghĩ đến Thẩm Loan...
Bọn họ cùng nhau đi đến hoan lạc, tận hưởng mọi niềm vui, mà cô ta lại người
ở địa ngục, khổ không nói lên lời...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.