Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Nhìn thấy người phụ nữ vùi đầu khóc lớn ở trước mặt, trong một khoảnh khắc
nào đó anh ta lại có một chút một mềm lòng.
Mà dưới ánh mắt chán ghét của Thẩm Như điểm thương tiếc nhỏ bé này lại
không đáng nói đến, khói thuốc tan hết không còn sót lại chút nào.
"Xem ra tôi vẫn quá nhân từ với cô rồi." Xoay người đi tìm roi da.
"Cảnh Ngạo! Ngoại trừ việc đánh đập ra anh còn biết cái gì?"
"Còn biết làm cô!"
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Như thê lương, trong lòng bỗng dưng trào lên
một nỗi bi ai.
Nếu như đổi thành Quyền Hãn Đình...
Cằm truyền đến một cơn đau, không biết từ lúc nào người đàn ông đã ở trước
mắt, bàn tay to lớn như kìm sắt kìm chặt cằm của cô ta, lực càng ngày càng chặt
hơn.
"Nói cho tôi biết, rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ về tên đàn ông hoang dã nào?
Hả?"
Ánh mắt Thẩm Như hơi lóe lên: "Anh—"
"Đừng có phủ nhận, tôi vẫn chưa mù."
"..."
"Nói đi!"
"Anh bảo tôi nói cái gì?!"
"Nói chỗ này của cô-" Anh ta duỗi ngón trỏ ra, hung hăng ấn vào vị trí trái tim
của Thẩm Như: "Không an phận"
"Cảnh Ngạo, anh là gì của tôi? Trong trái tim tôi có ai thì có liên quan gì đến
anh không?"
Chát—
Một cái tát, lanh lảnh vang dội.
Người đàn ông thong dong thu tay lại, trên khóe môi vẫn giữ nguyên một đường
cong, cười nhưng lại không chạm tới đáy mắt: "Thiếu đòn."
Thẩm Như bị đánh mặt nghiêng sang một bên, cứ giữ nguyên động tác đó đúng
mười phút.
Lúc quay đầu lại, khóe mắt đuôi mày lại nhuốm nụ cười.
Vốn dĩ vẻ ngoài của cô ta đã rất đẹp đẽ, lúc không cười thì đoan trang nhã nhặn,
lúc cười lên lại xinh đẹp khác thường.
Mắt Cảnh Ngạo sáng lên, nghe theo tiếng gọi của trái tim bổ nhào lên người cô
ta một lần nữa.
Lần này, Thẩm Như không hề phản kháng.
Trong lúc đó còn có ý thuận theo, phối hợp với người đàn ông.
Bốn mươi phút sau, Cảnh Ngạo soảng khoái châm một điếu thuốc cắn trong
miệng, mỗi một lỗ chân lông đều lộ ra sự thoái mái và vui vẻ.
Thẩm Như chủ động nằm bò trên lồng ngực người đàn ông, nghiêng đầu, gối
lên, tư thái ỷ lại.
"Bây giờ lại cảm thấy hứng thú rồi." Cười lớn một tiếng: "Nói đi, muốn cái gì?"
"Chuyện lần trước tôi nói với anh..."
"Hừm? Tôi không nhớ rõ lắm."
"Thẩm Loan, em gái cùng cha khác mẹ với tôi, anh tìm người hủy hoại cô ta!"
Nếu như lần trước Thẩm Như vẫn còn giữ lại một chút gì đó, vậy thì lần này
chính là bộc lộ bộ mặt hung ác, không hề che giấu lòng thù địch và ý muốn giết
người của cô ta.
Cảnh Ngạo hơi nhắm mắt lại: "Hình như cô vẫn luôn chưa nói cho tôi biết
nguyên nhân?"
"Từ trước đến nay con hợp pháp và con riêng đều không đứng về cùng một
phía, có một số gia đình là thật sự vui vẻ hòa thuận? Anh muốn nghe lý do, vậy
tôi cũng không ngại mà nói cho anh biết, tôi ghét đồ của mình bị người khác
cướp mất!"
"Cô cũng có thể giành lại."
"Giành lại thì nhất định phải giành, nhưng cũng không thế bỏ qua cho cô ta."
Người đàn ông ha ha cười lớn: "Rất tốt! Đây mời giống người phụ nữ của Cảnh
Ngạo tôi, lòng dạ độc ác, hung ác, cứng đầu cứng cổ!"
Biểu cảm của Thẩm Như cứng đờ!
Hung ác?
Lòng dạ độc ác?
Đây là cô ta sao?
Những chú bác, cô thím kia không phải đều nói là cô ta đoan trang, nhã nhặn
sao?
"Cô lại có biểu cảm gì đây?" Người đàn ông ôm lấy bả vai cô ta, mạnh mẽ kéo
chặt vào trong lòng, bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương trên người phụ nữ
truyền đến một cơn đâu, nhưng cô lại cắn răng cố gắng chịu đựng, không nói
một lời.
Thẩm Như âm thầm điều chỉnh lại hô hấp, sau đó nhếch môi nở một nụ cười,
mặc dù qua loa hời hợt, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.
"Nói như vậy, anh đồng ý rồi à?" Từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ dùng
giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với Cảnh Ngạo.
Người đàn ông vừa nghe thấy, nửa người đều tê dại, mang theo ý tứ sâu xa mở
miệng: "Cô muốn hủy hoại cô ta như thế nào?"
Thẩm Như tưởng rằng anh ta đã đồng ý, sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.
Lần trước, cô cố gắng hết sức cầu xin Cảnh Ngạo, nhưng người đàn ông này
không chỉ cứng rắn trong lòng, mà ngoài miệng cũng cứng, cứ như vậy không
chịu nhả ra.
Trước mắt lại đồng ý, sao cô ta có thể không vui được chứ?
Trên mặt lướt qua một tia ác ý: "Tìm vài tên đàn em, không phải mấy người rất
có sở trường về loại chuyện này sao?"
"Loại chuyện nào?" Nụ cười không thay đổi.
"Cưỡng bức, uy hiếp, bôi nhọ sự trong sạch."
Ánh mắt người đàn ông hơi lạnh lẽo: "Chú ý giọng điệu nói chuyện của cô!"
Thẩm Như bất giác cười lạnh, vốn dĩ là thổ phỉ cường đạo lại còn sợ người khác
nói? Nhưng trên mặt lại thu lại rất nhanh: "Nói tóm lại, chuyện này đối với mấy
người mà nói không quá khó khăn, quan trọng là xem anh có đồng ý giúp đỡ
hay không."
"Ồ? Vậy giúp cô rồi thì tôi được lợi gì?"
Người phụ nữ càng trở lên mê hoặc hơn, mấu chốt chính là vồ một cái ở chỗ
này: "Thứ mà anh muốn, chỉ cần tôi có thì tôi sẽ cho anh hết!"
Cảnh Ngạo không ngờ rằng cô ta lại có thể bỏ ra bất cứ giá nào như vậy, có thể
thấy rằng sự thù hận của cô ta đối với đứa em gái cùng cha khác mẹ này sâu đến
mức nào.
Phải biết là, lúc trước hai người làm chuyện này, cho dù là trước khi làm trong
khi làm hay sau khi làm xong rồi, có sung sướng hay là không, Thẩm Như đều
không hề cho anh ta một vẻ mặt dễ nhìn.
Bây giờ cô ta lại vì chuyện này mà chủ động lấy lòng thì không nói làm gì, lại
còn hứa rằng sau khi chuyện này được xử lý ổn thỏa để mặc anh ta muốn làm gì
thì làm.
Cảnh Ngạo bắt buộc phải thừa nhận, điều kiện như vậy làm anh ta vô cùng động
lòng.
Thẩm Như nhìn thấy dáng vẻ của anh ta giống như đồng ý rồi, lập tức sáng mắt
lên.
Đáng tiếc, cô ta vui mừng quá sớm.
Bời vì, ngay sau đó—
Sắc mặt của Cảnh Ngạo bỗng dưng trầm xuống, nụ cười trên khuôn mặt cũng
hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một sự nghiêm nghị lạnh lẽo đến thấu xương:
"Mặc dù thù lao cô đưa ra rất mê người, nhưng vẫn không đáng để tôi phải lấy
tính mạng của anh em đi mạo hiểm. Vì thế từ nay về sau cô đừng có nói đến
những chuyện ngu xuẩn này nữa, bởi vì cô vẫn chưa đủ tư cách!"
"Mạo hiểm? Những người anh em đó của anh là giấy sao, hay là bùn? Chẳng
qua chỉ làm một việc nhỏ nhoi, lại biến thành lấy tính mạng đi mạo hiểm?"
Thẩm Như cười lạnh.
Cảnh Ngạo bình tĩnh nhìn cô ta, giống như muốn đốt thành một lỗ trên người cô
ta: "Kế kích tướng dùng rất tốt, nhưng tiếc là vẫn còn non một chút, động tác và
ánh mắt vẫn chưa đúng chỗ, rất dễ dàng để lộ."
"Anh!"
Cảnh Ngạo: "Tôi không tin là cô không biết người đứng sau đứa em gái cùng
cha khác mẹ đó của cô là ai!"
Ai?
Thẩm Như ngây người, bỗng dưng trên môi nở một nụ cười lạnh lùng, xen lẫn
một tia đắng chát.
Ngoại trừ Quyền Hãn Đình thì còn có thể là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.