Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Sao vậy, anh sợ rồi?"
Cảnh Ngạo biết Thẩm Như đang cố ý, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta vẫn
không kiềm chế được cơn tức giận.
Trời sinh ra động vật đực đã luôn muốn biểu hiện trước mặt động vật cái, cho
dù là linh trưởng hay là con người cũng vậy, cũng không có cách nào ngoài lệ.
Những cũng chỉ là trong nháy mắt.
Cảnh Ngạo có thể sống đến ngày hôm nay, lại còn mặt mày tươi tỉnh, mọi
chuyện đều như ý, cho dù không thông minh như vậy nhưng nhất định cũng
không phải là một người ngu đần.
Sau khi kích động, chung quy lý trí vẫn chiếm ưu thế hơn.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, nhân lúc sự kiên nhẫn của
tôi vẫn chưa mất hết, cất cái tâm tư nhỏ bé đó của cô một chút. Gia ăn muối còn
nhiều hơn cơm mà cô nuốt, không dễ dàng mắc lừa như vậy đâu!"
Ánh mắt của Thẩm Như bỗng dưng trầm xuống, nụ cười dần dần biến mất, cho
đến cuối cùng đến cả một một nụ cười lấy lệ cũng lười trực tiếp bày ra một
khuôn mặt xấu.
Cảnh Ngạo cười lạnh: "Vừa nãy chủ động như vậy, tôi còn tưởng rằng cô nghĩ
thông rồi, xem ra là có mưu mô riêng."
Thẩm Như cũng không phản bác.
Người đàn ông đưa tay bóp chặt má cô ta: "Nếu như kịch đã mở màn, vậy thì
mời cô chú tâm một chút, ít nhất cũng phải có đầu có cuối, như vậy mới không
phụ lòng những khán giả dốc hết tâm sức phối hợp với cô chứ, không phải
sao?"
"Cảnh Ngạo, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
"Tôi chẳng muốn nói cái gì cả, chỉ biết— làm!"
Nói xong, mạnh mẽ ấn cô ta xuống giường, đáy mắt lướt qua một tia lạnh lùng,
động tác không hề thương tiếc...
Đêm nay, Thẩm Như phải vào viện, da thịt trên người cô ta không có một chỗ
nào là ổn.
...
Tập đoàn Minh Đạt, phòng dự án.
"... Phán quyết của Bạch Vũ đã có rồi."
Thẩm Loan nhướng mày, bỏ bút ký trong tay xuống, ngả người dựa vào ghế.
Mà đối diện bàn làm việc, người đàn ông đứng thẳng tắp, khuôn mặt bình tĩnh,
khủy tay kẹp một tập tài liệu màu xanh lam, kính gọng vàng làm tăng thêm vài
phần dáng vẻ thư sinh của anh ta.
Nhã nhặn, lễ độ, tự kiềm chế, chuyên nghiệp.
Thẩm Loan nhìn Lý Phục đứng ở trước mặt, không nhịn được mà nhớ đến con
chó đầu tiên của Thẩm Như - Lý Văn Cẩn!
Cũng nho nhã lễ độ, không nóng không lạnh như vậy, nhưng dưới hình tượng
đó là sự cứng nhắc và cố chấp không biến báo, mà người như vậy đối với bên
ngoài thì ngọt nhạt đều không nghe, đối với bên trong sẽ không bao giờ phản
bội.
Có thể thấy, ông cụ chọn trúng anh ta, cũng không phải là không có lý.
Thẩm Loan: "Bao giờ thì phán quyết?"
Lý Phục: "Hôm qua, đã mở phiên tòa sơ thẩm."
Thẩm Loan: "Bên phía Minh Đạt chúng ta là ai đến hiện trường dự thính?"
Lý Phục: "Người của bộ phận pháp lý."
Đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, như cười như không: "Nhanh như vậy đã có
được tin tức rồi, xem ra quan hệ của anh và bên phía bộ phận pháp lý rất tốt
nhì?"
Có ý đồ riêng.
Biểu cảm của người đàn ông không thay đổi: "Chạm mặt vài lần trong tháng
máy, dần quen biết."
Tránh nặng tìm nhẹ.
Thẩm Loan khen ngợi: "Xem ra, thư ký Lý rất có tính giác ngộ, biết rằng bổn
phận thư ký chính là phải mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, rất tốt!"
"Chỉ là những việc nên làm vào đúng thời điểm thích hợp, giám đốc Thẩm quá
khen."
Thẩm Loan mỉm cười nhẹ: "Không cần phải khiêm tốn. Vậy còn kết quả phán
quyết thì sao?"
"Mười tháng tù giam có thời hạn." Lúc nói ra câu này, Lý Phục bỗng dưng
ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Thẩm Loan, không bỏ sót bất cứ
biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.
Đáng tiếc, người con gái trước mặt lại quá bình tĩnh, hoặc là nói cô... lạnh nhạt?
Không có bất cứ sự vui sướng thỏa thích khi hả cơn giận, cũng không hề tồn tại
việc phát tiết thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại, dường như tin tức Bạch Vũ
bị tuyên án đối với cô mà nói căn bản không quan trọng, giống như một chuyện
phiếm giải trí nghe xong thì quên luôn, không đáng để cô lưu lại trong ký ức
của cô.
Cao cao tại thượng như vậy, trước mắt không có trần thế.
Nhưng lại cứ làm cho người khác cảm thấy cô nên là như vậy, đó như một lẽ
đương nhiên.
Lý Phục cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Nếu như nói Bạch Vũ người ăn trộm bí mật này trong mắt Thẩm Loan chỉ nhỏ
bé như một con kiến, vậy thì kết cục của anh ta trong tương lai sẽ tốt hơn cô ta ở
chỗ nào?
"Thư ký Lý còn có chuyện gì không?"
".... Tập tài liệu này cần phải ký tên." Phản ứng chậm nửa nhịp.
Ngược lại làm Thẩm Loan cảm thấy vô cùng hiếm lạ, người này đang nghĩ cái
gì, vậy mà cũng phân tâm?
"Đặt xuống đây đi, có thời gian tôi sẽ xem."
"Vâng." Khom người ra khỏi văn phòng, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không đến năm phút sau, lại có tiếng gõ cửa truyền đến.
Cốc cốc cốc—
"Vào đi."
Miêu Miêu đẩy của bước vào, còn có cả phó giám đốc Quan Hân Đồng.
Hai người báo cáo tiến độ hợp tác của dự án khu du lịch sinh thái, mọi thứ đều
bình thường.
Quan Hân Đồng: "... Bên phía Hoành Huy vô cùng hài lòng với phương án mới
mà chúng ta đưa ra, cũng đồng ý phối hợp trong những chi tiết nhỏ, hai bên trải
qua giai đoạn cọ sát, tin rằng rất nhanh sẽ có thể đi vào quỹ đạo, đến lúc đó có
thể giao cho người bên dưới tiến hành, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn."
"Ừm." Thẩm Loan gật đầu: "Trong chuyện để lộ bí mật này, sự khai thông của
cô với bên phía Hoành Huy rất kịp thời, vì thế mới có cơ hội để chúng ta làm lại
phương án mới."
Quan Hân Đồng mỉm cười.
"Hội nghị thường niên chiều hôm này sẽ do cô chủ trì."
Quan Hân Đồng ngây người: "Tôi?"
Dựa theo cách làm thường lệ, người có thể chủ trì hội nghị thường niên của một
phòng ban chỉ có giám đốc phòng ban đó, đây không chỉ là chức trách, mà còn
là tượng trưng cho việc nắm chắc quyền hành.
Giống như chỉ có giám đốc mới được chủ trì hội nghị thường niên của công ty,
chứ chưa bao giờ nghe qua giám đốc ở hiện trường lại còn để cho phó tổng
giám đốc lên chủ trì.
"Chiều nay cô bận gì sao?"
"Không có."
"Có quy định rõ ràng là cấp phó không thể chủ trì hội nghị thường niên không?"
Uh...
Quan Hân Đồng: "Chuyện đó thì không có."
"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, bây giờ là mười hai giờ, cô đi ăn cơm trước
đi, còn khoảng hai tiếng nữa để chuẩn bị."
Quan Hân Đồng hít sâu một hơi, gật đầu nhận lời: "Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Ừm." Thẩm Loan gật nhẹ đầu.
Quan Hân Đồng xoay người đi ra khỏi văn phòng, ăn cơm cũng không được rồi,
thời gian gấp rút, bắt buộc phải bắt tay chuẩn bị ngay bây giờ.
Ánh mắt Miêu Miêu nhìn bóng lưng cô ta đi xa, đến tận khi cửa đóng lại cô ấy
mới thu hồi tầm mắt
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.