Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Giám đốc Thẩm, có cần tôi giải thích cụ thể lại một chút không?" Kha Dân mặt
mày tươi cười, dáng vẻ vô cùng săn sóc chu toàn.
Thẩm Loan nhướng mày, hỏi anh ta: ""Cụ thể" là như thế nào?"
"Ví dụ như, dùng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu? Hoặc là nhai đi nhai lại từng câu
từng chữ, như vậy chắc có thể nghe hiểu được đúng không?"
Chữ nào chứ nấy đều nhấn mạnh sự kém cỏi của Thẩm Loan, ám chỉ cô nghe
không hiểu lại giả vờ rất lợi hại.
Cười lạnh lùng: "Kha Dân đúng không?"
Người đàn ông sững người.
"Anh nói tổng cộng hai câu, tôi không cảm thấy có chỗ nào chứa hàm lượng
chuyên nghiệp quá cao, thứ nhất không đề cập đến thuật ngữ liên quan, thứ hai
không phân tích cụ thể. Anh chỉ dừng lại ở mặt ngoài vấn đề, nói thứ mà ai cũng
có thể thấy trên biểu đồ."
"Chỉ có chút ít như vậy, anh đã tự cho là ghê gớm, muốn giải thích; nhưng đối
với người khác thì chẳng có gì khác so với ngôn ngữ đời thường."
"Nếu so sánh chuyện này với việc làm thịt một con gà, như vậy bây giờ cùng
lắm anh chỉ đang vặt lông gà, dao cũng chưa cầm, nói gì đến giết?"
"Tôi không nghĩ rằng phải giải thích lại những gì anh đã nói, bởi vì — không có
bất cứ giá trị gì!"
Nếu ngôn ngữ sắc bén là một con dao nhỏ, như vậy Thẩm Loan mở miệng
không khác gì đang dùng sức đâm mạnh vào người đối phương!
Một giây sau đã biến thành tổ ong vò vẽ.
Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng, đôi mắt lộ ra sự xấu hổ và giận dữ, mà phó
giám đốc Từ Vĩ ở một bên ngửi thấy mùi thuốc súng không ngừng lấy khăn tay
ra lau đầu.
Vài lần muốn khuyên giải nhưng lại phải hậm hực từ bỏ.
Kha Dân có thể nghe anh ta, nhưng Thẩm Loan không nhất định nha!
Anh ta là một phó giám đốc, người ta không chỉ là giám đốc, còn có thân phận
"con gái của tổng giám đốc" này che chở.
Anh ta lại chưa chán sống, sao phải trêu chọc vị bà cô trẻ này?
Lại nói, chưa từng gặp ai miệng dẻo như vậy, dạy dỗ người khác vô cùng hăng
say?
Bây giờ mở miệng ngăn cản là giúp Kha Dân, loại bỏ thù hận.
Từ Vĩ cho dù có sợ nhưng đầu óc lại không ngu, quá hiểu bây giờ phải làm gì!
Thẩm Loan thay đổi dáng ngồi thoải mái hơn, nhàn nhạt mở miệng: "... Bây giờ
anh còn cần giải thích cụ thể với tôi không? Bình thường dễ hiểu?"
"... Không, đừng." Kha Dân lúng ta lúng túng lắc đầu, ánh mắt mê mang.
Anh không nhìn thấu người phụ nữ này.
Chuyện tới bây giờ, cũng không biết đến tột cùng cô hiểu hay không hiểu?
Hoặc là cái hiểu cái không?
"Tiếp tục." Thẩm Loan lạnh nhạt, giống như người phụ nữ nhanh mồm dẻo
miệng, lạnh lùng sắc bén vừa rồi không phải cô.
"Kha Dân!" Từ Vĩ đè thấp tiếng, trừng mắt về phía anh ta: "Cậu có nghe thấy
không?!"
Ngược lại lại cười làm lành với Thẩm Loan: "Giám đốc Thẩm, thật là ngại quá,
bộ phận đầu tư chúng tôi không dạy bảo người tốt, đã đắc tội rồi."
Bỗng nhiên Kha Dân hoàn hồn, thái độ kiêu căng ngạo mạn cũng thu liễm sạch
sẽ.
Thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục nói: "Mười giờ rưỡi, phạm vi dao
động của giá cổ phiếu đã khôi phục lại bình thường lại lần nữa giảm xuống, hơn
nữa không có dấu hiệu tăng trở lại, cho tới bây giờ vẫn còn duy trì trạng thái
lũng đoạn..."
Quả thực là bất thường khi những biến động lớn như vậy lại xảy ra liên tục
trong vòng vài giờ sau khi bắt đầu phiên giao dịch.
Thẩm Loan: "Nguyên nhân cụ thể có tra được không?"
"Nghe nói chiều nay, chủ tịch Thiên Cơ xảy ra tai nạn xe cộ, cả ông ấy và vợ
đều chưa biết sống chết ra sao. Ban đầu tin tức đã được phong tỏa ngay lập tức,
nhưng không biết là ai để lộ ra ngoài, rất nhanh đã leo lên hot search. Trải qua
một đêm lên men, ầm ĩ đến mọi người đều biết. Bắt đầu phiên giao dịch hôm
nay, giá cổ phiếu giảm mạnh, chịu này ảnh hưởng rất lớn."
Thẩm Loan đã hiểu: "Cho nên, các người bàn bạc xong biện pháp giải quyết là
cái gì?"
Từ Vĩ thói quen định lau mồ hôi: "Vì tránh cho tạo tổn thất lớn hơn nữa, bộ
phận đầu tư chúng tôi định lại bỏ thêm tiền, thu mua Thiên Cơ......"
Thẩm Loan không đoán sai, quả nhiên cần đến bộ phận dự án.
Nếu không, cũng sẽ không mời cô đến đây một chuyến.
Từ Vĩ: "Nhắc đến phương diện thu mua đều do bộ phận dự án phụ trách, cho
nên, sau này còn mong giám đốc Thẩm chỉ giáo nhiều hơn, hy vọng hai bộ phận
hợp tác vui vẻ, làm nên huy hoàng!"
Những lời này hơi có ý đe dọa.
Thẩm Loan không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "Chắc chắn thu mua là phương án giải
quyết tốt nhất sao?"
Ánh mắt Từ Vĩ khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi: "Thật ra, còn có một cái
phương án khác..."
"Nói thử xem." Rất có hứng thú.
Từ Vĩ nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục lau mồ hôi: "Đây là ý tưởng của Kha Dân,
để cậu ta giải thích thì tốt hơn... Kha Dân! Còn không nhanh trả lời giám đốc
Thẩm?"
"Ngoài phương án thu mua, còn một phương án khác —" Trái tim anh ta nằm
ngang: "Bán hết toàn bộ cổ phần Thiên Cơ!"
Thẩm Loan cười khẩy, trong mắt là sự xem xét chuyên nghiệp và nghiêm khắc
đánh gia.
Nội tâm từ từ hiện ra hai chữ — ngu xuẩn!
Người đàn ông tự tiếp tục: "Bây giờ giá cổ phiếu Thiên Cơ giảm mạnh, chủ tịch
chưa biết sống chết ra sao, nội bộ công ty nguy cơ nghiêm trọng. Nếu không có
gì bất ngờ xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn giá cổ phiếu sẽ không có khả
năng tăng trở lại. Chỉ có dao sắc chặt đay rối, kịp thời bứt ra, tổn thất mới không
đến nỗi quá nghiêm trọng."
"Ồ... Chặt tay để được sống? Đây là cái gọi là "một phương án khác" của mọi
người?" Đôi mắt Thẩm Loan không thèm che dấu khinh miệt và cười nhạo.
Sau gáy người đàn ông chợt lạnh, da đầu tê dại: "Có vấn đề gì..."
"Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi anh ba vấn đề. Thứ nhất, tai nạn xe cộ xảy ra
vào chiều hôm qua, thời gian cụ thể là trước khi kết thúc phiên giao dịch, tin tức
cũng đã truyền ra, vì sao lúc ấy giá cổ phiếu không giảm, ngược lại đến ngày
hôm sau mới bắt đầu có biến động khác lạ?"
"Tin tức truyền ra nhất định có độ trễ."
Thẩm Loan: "Được. Vấn đề thứ hai, rõ ràng tin tức đã được phong tỏa, vì sao lại
ầm ĩ lên hot search?"
"Vừa rồi đã nói, có người để lộ ra ngoài."
"Mặc dù là như vậy, bên Thiên Cơ đã biết, chẳng lẽ không nên lập tức ngoại
giao, triệt hot search, khống chế bình luận? Nhưng Thiên Cơ cũng không,
ngược lại tùy ý để chuyện này lên men, cuối cùng làm thị trường chứng khoán
mưa mưa gió gió. Anh nói cho tôi biết, là vì sao? Đừng nói không phản ứng kịp
làm cớ, theo tôi được biết, Thiên Cơ có đội ngũ ngoại giao vô cùng chuyên
nghiệp."
"..." Kha Dân á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, vì sao?
Ngay cả anh ta cũng không không nhịn được nghi ngờ.
"Bây giờ trở lại bản thân vấn đề thứ hai, nếu tai nạn xe cộ làm cho giá cổ phiếu
giảm mạnh, tại sao lại có sự biến động đỉnh điểm?" Thẩm Loan chỉ vào biểu đồ
hình nến dự kiến: "Đổi cách hỏi khác, 10 giờ 15 phút 50 giây giá cổ phiếu sao
lại xuất hiện biên độ nhỏ tăng trở lại?"
"Có, có lẽ..." Kha Dân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vấn đề của Thẩm Loan anh ta
không chống đỡ được!
"Vấn đề thứ ba, anh có phân tích điểm giống và khác nhau giữa sự sụt giảm có
vẻ bình thường vào lúc mười giờ mười lăm phút và sự sụp giảm gần như hoàn
toàn vào lúc đóng phiên giao dịch chưa?"
Kha Dân quân lính tan rã.
Cô không hiểu chỗ nào chứ? Rõ ràng cái gì cũng hiểu, thậm chí còn chuyên
nghiệp, sắc bén hơn anh ta!
"Anh không." Đôi mắt Thẩm Loan sáng như đuốc, Kha Dân chỉ cảm thấy sự uy
áp xuống đầu vai, ép khiến anh ta không thở nổi.
Từ Vĩ cũng không nghĩ tới Thẩm Loan liếc mắt một cái đã nhìn ra được nhiều
vấn đề như vậy, đã nói mới tốt nghiệp cấp ba, bằng cấp thấp đâu?
Nói gối thêu hoa, không đúng tí nào hết?
Kẻ lừa đảo!
Phòng họp to như vậy mà lâm vào trạng thái chết lặng.
Thật lâu sau, Kha Dân cúi đầu, khó khăn mở miệng hỏi: "Có thể nói cho tôi biết
vì sao không?"
Cô nhàn nhạt nhếch môi: "Tôi đoán lúc anh phân tích tình hình tài chính của
Thiên Cơ, chỉ nhìn sơ qua bối cảnh của nó, không quá chú ý?"
"Chuyện này chẳng lẽ liên quan đến bối cảnh?" Ở trước mặt Thẩm Loan,
"chuyên gia hàng đầu" cũng trở nên thật cẩn thận, chỗ nào còn dáng vẻ kiêu
ngạo cuồng vọng không lâu trước đó chứ?
Miêu Miêu bĩu môi, đức hạnh đâu!
Sự sùng bái trong lòng với Thẩm Loan đã tăng thêm một bậc, hóa ra mảng đầu
tư cô ấy cũng chơi trôi chảy như vậy, trên đời này còn có gì là Thẩm Loan
không biết không?
Mê muội online, mắt ngập trái tim.
"Ban đầu Thiên Cơ trực thuộc một doanh nghiệp năng lượng nhà nước, chuyên
phụ trách nghiên cứu phát minh nguồn năng lượng mới, mười năm trước, nguồn
năng lượng quốc doanh chuyển hình, Thiên Cơ đã bị tách ra phải tự lập địa vị,
ba năm sau thành công đưa vào thị trường, trong số đó phải kể đến "mẹ già",
tức là doanh nghiệp nhà nước về năng lượng, cụ thể biểu hiện trên chính sách
ưu tiên."
"Mà chủ tịch Thiên Cơ cũng đã từng là nhân viên cấp cao của công ty năng
lượng nhà nước, khiến người khác phải cúi mình, trên mạng không tìm được tài
liệu liên quan đến ông ấy, ngay cả ảnh chụp cũng là loại chất lượng thấp. Một
người thần bí như vậy, coi như xả ra tai nạn xe cộ chưa biết sống chết, cũng
tuyệt đối không có khả năng ầm ĩ lên hot search!"
Thẩm Loan giương mắt đảo quanh mọi người, cuối cùng chậm rãi dừng trên
khuôn mặt trắng bệch của Kha Dân: "Giá cổ phiếu lần đầu giảm xuống, lại lập
tức tăng ngược lại chứng tỏ giá cổ phiếu giảm là di yếu tố con người tác động
vào, tính thanh khoản và hiệu suất điều tiết của thị trường sẽ trở lại bình thường
trong một thời gian ngắn tương đương với... tác dụng quán tính trong vật lý."
Kha Dân kinh ngạc: "Người, yếu tố con người?"
"Nhiều vấn đề không hợp lẽ thường như vậy, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng?"
"Cô nói, có người ác ý thao túng giá cổ phiếu Thiên Cơ?! Không... Không
đúng... Nếu thị trường bắt đầu phát huy tác dụng thì không có khả năng tạo
thành sự sụt giảm tiếp theo..." Có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được hiệu
quả như vậy, không có khả năng!
Đôi mắt Thẩm Loan hiện lên ý cười, xem ra cũng không ngu lắm.
"Quán tính phổ biến tồn tại, nhưng anh có thể chắc chắn rằng không thể khắc
phục quán tính sao?"
"Về mặt lý thuyết..."
"Bây giờ không nói tới vấn đề lý thuyết, chỉ phân tích tình hình thực tế."
Kha Dân đã hiểu, gằn từng chữ một: "Là chuyên viên giao dịch chứng khoán ở
sau lưng lật lọng!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.