Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 537: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 537



Lời này vừa nói xong khiến mấy người còn lại trong phòng đều khiếp sợ.

"Hơn nữa còn là chuyên viên giao dịch chứng khoán năng lực nghiệp vụ không

tầm thường." Vẻ mặt Kha Dân nghiêm trọng.

Thẩm Loan cũng nhíu mày.

Chuyên viên giao dịch chứng khoán không phải người đầu cơ, họ là không đầu

cơ, bởi vì vốn chủ lực không cần đầu cơ, những gì họ làm là theo xu hướng,

mục đích là để kiểm soát thị trường, chứ không phải dựa vào chênh lệch nhỏ để

tích lũy lợi nhuận. Vậy thì đối phương muốn đầu cơ gì? Xu hướng gì?

Mục tiêu cuối cùng là gì?

Một thương vụ lớn như vậy, có lẽ nghĩ đến muốn đầu cơ nhẹ, mà Minh Đạt chỉ

là một trong số các nhà đầu tư vào cổ phiếu của Thiên Cơ, một nhà đầu tư tương

đối "Béo tốt" nhưng vẫn không thay đổi được kết cục trở thành bia đỡ đạn,

huống chi những nhà đầu tư nhỏ lẻ không thể chống lại, bị ép phải thừa nhận?

Đây không phải là "Tấn công bằng lựu đạn" mà là "Không kích" liên hồi trên

diện rộng —

Tiếng kêu than dậy trời đất, máu chảy thành sông!

Hiển nhiên, Kha Dân cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hết trắng lại xanh hết

xanh lại trắng, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế như người bị bắt mất linh hồn nhỏ

bé.

Lúc trước anh ta đã cố gắng để thúc đẩy đầu tư vào Thiên Cơ, đồng nghiệp có

quan hệ cạnh tranh với anh ta trong bộ phận đều bỏ phiếu bác bỏ, cuối cùng, đề

xuất đầu tư được thông qua do giám đốc ưu ái anh ta vì những thành tích nổi

trội.

Từ đó về sau, Thiên Cơ toàn quyền do anh ta phụ trách.

Bây giờ, cái nón đầu tư thất bại, quyết sách sai lầm, không chuyên nghiệp

không thể bỏ xuống, nếu tổn thất quá lớn, hội đồng quản trị truy cứu xuống,

Kha Dân khó thoát khỏi trách nhiệm!

Nhẹ thì khai trừ, nặng thì bị điều tra xem anh ta có bất cứ hành vi nào không

đúng trong quá trình làm việc không, một khi bị định tội thì rất có khả năng bị

đi tù.

Tuy mức hình phạt cân nhắc sẽ không quá nặng, nhưng sự nghiệp của anh coi

như chấm dứt, sau này trên lưng còn cõng vết nhơ "tội phạm đang bị cải tạo",

vĩnh viễn không dám ngẩng đầu.

Nghĩ đến chuyện này, Kha Dân như rơi xuống hầm băng, trái tim lạnh buốt.

Một khoảnh khắc nào đó, Thẩm Loan thậm chí nhìn thấy sự tuyệt vọng trong

mắt anh ta.

Trong lòng khẽ nhúc nhích: "Mọi người đã đầu tư bao nhiêu tiền?"

"..."

Từ Vĩ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, liều mình cơ mặt co rúm đưa mắt ra

hiệu cho Kha Dân, đáng tiếc, người sau đang đắm chìm trong thế giới của mình,

ngăn hết tất cả tín hiệu của thế giới bên ngoài, không hề phát giác.

Từ Vĩ gấp gáp đứng bật dậy, vòng qua người ở giữa đập bụp một phát vào vai

Kha Dân.

"...Giám đốc, Từ?"

"Giám đốc Thẩm hỏi chuyện, ngây ra đó làm gì?! Còn không trả lời nhanh lên?"

Hai mắt Kha Dân ngây dại: "Cái gì?"

Hiển nhiên đang trên mây.

Thẩm Loan lại hỏi một lần nữa, vô cùng nhẫn nại.

Anh ta im lặng một lúc lâu, báo một con số: "...ba triệu."

Đừng nói Thẩm Loan kinh ngạc, ngay cả Từ Vĩ là người quản lý trực tiếp cũng

không kiềm chế được thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ba triệu không phải là một con số nhỏ!

Thẩm Loan từ từ đảo mắt, nhìn về phía Từ Vĩ: "Sao, anh cũng không biết?"

Từ Vĩ cứng đờ.

Cùng trong một bô phận đầu tư, còn là người quản lý trực tiếp của Kha Dân mà

đối phương đập bao nhiêu tiền vào dụ án đầu tư hạng nhất cũng không rõ.

Sắc mặt Thẩm Loan tối dần, nói thẳng không cố kỵ: "Anh quản lý cấp dưới như

vậy sao?"

Từ Vĩ vã mồ hôi lạnh như mưa, dưới ánh mắt đánh giá sắc bén của người phụ

nữ không dám lau.

Nghe nói, một phó giám đốc của bộ phận dự án bị chính vị này đẩy xuống,

không chỉ bị ném vỡ bát cơm mà còn phải đi tù.

Anh ta đột nhiên run lên, tâm sinh sợ hãi.

Nhưng vấn đề của Thẩm Loan lại không dám không đáp, miễn cưỡng nhếch

miệng nở một nụ cười khổ: "Từ trước đến nay Kha Dân và giám đốc Triệu liên

kết với nhau, tôi không thể chen lời, cũng không quản được..."

Ngụ ý, không phải tôi không quản lý tốt mà là cấp trên bàn tay quá dài.

Thuận tiện cũng oán giận Kha Dân không coi ai ra gì, không để anh ta trong

mắt.

Thẩm Loan cười nhạo: "Giám đốc Triệu của các người thật thú vị..."

Tròng mắt Từ Vĩ chuyển động, không nói tiếp.

Anh ta là phó, Triệu Đông Khánh là giám đốc, một ngày chức vị không thay đổi

thì anh ta đều là vẫn là cấp dưới của lão Triệu, nhưng mấy lời nói bậy chỉ nói

trong lòng là được rồi, thốt ra ngoài không chỉ tai vách mạch rừng, mà sàn nhà,

trần nhà đều có thể truyền âm.

Có thể thấy được, anh ta cũng không hàm hậu thuần lương thoạt nhìn như vẻ bề

ngoài.

Môi trường làm việc chính là một xã hội thu nhỏ, có thể như cá gặp nước ở

trong, chiếm lĩnh vị trí cao sao có thể đơn giản thì vẫn còn hai chữ "chơi đểu"!

"Kha Dân! Lá gan của anh cũng quá lớn!" Thẩm Loan còn chưa tỏ thái độ mà

họ đã bắt đầu tự chĩa mũi nhọn vào nhau.

"Một khi thị trường chứng khoán bị khóa, ba triệu coi như mất trắng, còn chưa

tính đến chi phí cơ hội, chi phí thời gian."

"Lúc trước chúng tôi đều không đồng ý mua cổ phiếu của Thiên Cơ, là anh ta

khăng khăng theo ý mình, bây giờ xảy ra chuyện lại rơi xuống đầu bộ phận đầu

tư chúng tôi, anh có tự gánh chịu trách nhiệm này không?"

"Một người gặp rắc rối, cả bộ phận phải gánh, anh thì quá thoải mái rồi nhưng

thành tích cả năm của những người khác lại ngâm nước nóng..."

Lúc trước, từ sau khi đề xuất đầu tư của Kha Dân được Triệu Đông Khánh

thông qua, tất cả sự phản đối đều biến mất không dấu vết.

Bây giờ, sự việc bị vỡ lở, ai cũng trở thành "Mã hậu pháo" (nói những điều đã

quá muộn, không giúp ích gì), vô cùng hang say cười nhạo trào phúng.

Kha Dân từ sớm đã nhìn thấu sự tàn khốc của môi trường làm việc nhưng đây là

lần đầu tiên tự trải nghiệm.

Ngựa quen đường cũ cũng có lúc vấp ngã.

Thắng làm vua thua làm giặc, anh ta không còn lời nào để nói.

Thẩm Loan ngồi một bên, lạnh lùng quan sát.

Nghĩ lại, bộ phận đầu tư cũng không tất cả như một như bên ngoài đồn đại, ít

nhất thì lòng người không phục lắm!

Miêu Miêu học dáng vẻ của Thẩm Loan, không chỉ quan sát, cô ấy còn cười.

Trắng trợn táo bạo, không hề cố kỵ.

Màn kịch chó cắn chó thật xuất sắc!

Nói cái gì mà sự hỗ trợ của bộ phận dự án, chuyện nhà mình còn chưa giải

quyết được đã gấp không chờ nổi mất mặt trước nhà khác.

Đầu óc là thứ tốt, nhưng đám ô hợp của bộ phận đầu tư này chắc là không có.

Cho dù có tức đến mấy thì cũng nên về nhà, đóng cửa lại bảo nhau, đang họp

hành lại vạch áo cho người xem lưng ngoài chê cười thì không có ý nghĩa gì cả.

Thật không biết vị "giám đốc Triệu" kia dẫn dắt cấp dưới kiểu gì...

"Đủ rồi! Việc cấp bách bây giờ không phải thoái thác trách nhiệm, cũng không

phải muốn vùi lấp ai mà là thế nào để phá vòng vây, ép mức tổn thất xuống thấp

nhất!"

Vào thời khắc mấu chốt, Từ Vĩ nhảy ra quát to bắt mọi người đề im bặt.

Mọi người mới hậm hực câm miệng.

Mà Kha Dân như một cà tím nhiễm sương —— hoàn toàn héo rũ.

Không người mở miệng, im lặng toàn bộ.

Đột nhiên Thẩm Loan đứng lên: "Bộ phận dự án còn rất nhiều việc phải giải

quyết, không rảnh ở chỗ này nghe các người xả chút lông gà vỏ tỏi. Chờ các vị

bàn bạc xong biện pháp giải quyết, nếu cần thì đến bộ phận dự án tìm tôi rồi bàn

bạc tiếp cũng không muộn."

Nói xong, dẫn theo Miêu Miêu nghênh ngang rời đi.

Bóng dáng cao ngạo, tư thái rất cao.

"Cô ấy có ý gì chứ?"

"Là hai bộ phận sẽ hợp tác với nhau sao?"

"Thái độ như vậy quá kém!"

"Bộ phận dự án là cái thá gì chứ? Lúc trước Thẩm Như còn ở đó cũng phải

nhún nhường bộ phận chúng ta ba phần, bây giờ mới tới thật không khách khí,

nghĩ mình quá cao rồi!"

"Câm hết mồm lại! Gào cái gì mà gào? Chuyện của bộ phận mình một đống,

còn chưa bàn bạc ra phương án giải quyết lại còn nói xấu giám đốc bộ phận

khác, các người thật đúng là rảnh quá hóa điên rồi!" Từ Vĩ lạnh giọng quát tháo

giận dữ, vẻ mặt vô cùng khó coi: "Từ hôm nay trở đi, các người tăng ca hết cho

tôi, một ngày chưa có biện pháp giải quyết thì một ngày không được nghỉ

ngơi!"

Tức khắc, kêu rên ầm trời.

Mà ban đầu Kha Dân hoảng hốt thất thố, bây giờ đã bình tĩnh lại, bình tĩnh nhìn

hướng Thẩm Loan rời đi, đáy mắt dần dần bốc cháy lên một tia nóng rực, như

đột nhiên thấy ánh sáng trong bóng đêm.

Bộ phận đầu tư gà bay chó sủa, một ngày không được yên ổn.

Nhưng bộ phận dự án đáng để ăn mừng.

Bởi vì tập đoàn đã đặc biệt điều chỉnh hệ thống đánh giá hiệu suất cho các nhân

viên của các bộ phận, nên cũng nới lỏng chính sách phúc lợi cho phù hợp.

Nói tóm lại, tiền lương được tăng rồi!

"Bây giờ bộ phận chúng ta hay rồi, sau này không bao giờ phải hâm mộ mấy

người ở bộ phận đầu tư và bộ phận tài vụ nữa."

"Mấu chốt là đều là nhân viên của Minh Đạt, sẽ không cảm thấy bản thân thấp

hơn họ một cái đầu nữa."

"Chuyện này có được coi là mở mày mở mặt, nông nô xoay người hát reo hò

không?"

"Thôi đi! Ít nhiều đều nhờ giám đốc Thẩm, chúng ta mới có thể gà chó lên trời,

cũng được thơm lây."

"Lời này không sai, thay vì cảm ơn tập đoàn, còn không bằng cảm ơn..." Cô ta

bĩu môi về hướng văn phòng giám đốc.

Đúng lúc Miêu Miêu từ trong ra, lập tức đến khu nhận viên: "Ồ, tôi còn chưa

nói gì mà các người đã tự động tụ lại?"

"Thu kí Miêu, chúng tôi đều biết rồi."

"Được, tôi cũng không nói lại nữa, tuy không thăng chức, nhưng vẫn chúc

mừng các vị tăng lương."

"Cảm ơn..."

"Đừng, mọi người nên cảm ơn cũng không phải tôi, chuyện này là do giám đốc

Thẩm đặc biệt mở miệng nhắc đến, mới có thể cầu nhân đắc nhân, mọi người

muốn thì cảm ơn cô ấy đi."

"Nên cảm ơn giám đốc Thẩm cũng nên cảm ơn cô!"

"Đúng vậy, đều nên cảm ơn."

Miêu Miêu cười vẫy vẫy tay, tư thế khiêm tốn: "Đêm nay giám đốc Thẩm mời

mọi người ăn cơm, 7 giờ, nhà hàng Tây MOLANG."

Cả phòng lại hoan hô reo hò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.