Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Sao, anh ghét bỏ hả?" Nụ cười của cô không đổi.
Quyền Hãn Đình làm như có gật gật đầu: "Ghét bỏ."
Thẩm Loan rút về: "Thế thì anh đi tìm chân heo mẹ về mà xoa bóp, chạm vào
em làm gì?"
Chân heo mẹ...
Người đàn ông không nhịn được tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu, nhất
thời giật mình một cái, thành công tự khiến mình ghê tởm.
"Đùa thôi, cô dâu của anh, anh yêu, không chê, tuyệt đối không chê."
Thẩm Loan bĩu môi: "Không dám."
"Thôi em đưa tay cho anh, ông Trâu nói luyện quyền anh xong tốt nhất nên bóp
hai lần, như vậy hiệu quả mới tốt..."
Cô xoay người: "Không bóp nữa."
"..." Vác đá nện chân mình, từ trước đến nay Lục gia luôn là cao thủ.
"Em đừng đi nhanh như vậy, còn có thứ vui lắm."
Nửa câu sau thành công khiến dừng bước Thẩm Loan, quay đầu lại, nửa tin nửa
ngờ: "Có gì vui?"
"Cùng với anh." Nói xong nhân cơ hội nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay to rộng,
nắm chặt.
Hừ! Còn không phải để anh nắm tay?
Nội tâm Lục gia huýt sáo một cái, đắc ý dào dạt.
Hai người đi ra một mảnh đất trống, chân trời ánh trăng đang sáng, bóng cây
loang lổ nơi xa.
Gió đêm nhẹ thổi, nhàn nhạt lạnh lẽo.
Bầu trời mênh mang, sao sáng lung linh.
Nhưng ngoài những thứ đó cũng không có cái gì...
"Anh nói có thứ vui chính là cái này?" Thẩm Loan nhướng mày.
"Đừng nóng vội..." Người đàn ông lấy một chiếc điều khiển mini từ trong túi
quần ra, ấn vào một nút màu đỏ góc bên trái.
Chỉ thấy trên bãi đất trống trải bỗng nhiên xuất hiện kết giới cao chót vót, tia
hồng ngoại đan xen giống như mê cung.
Thẩm Loan giơ tay khẽ chạm nhưng không chạm được vào vật thể thật, lúc
xuyên qua một tia hồng ngoại, toàn bộ hình ảnh trước mắt lập loè, kết giới ngất
ngưởng như sắp sụp đổ, thậm chí có thể thấy rõ vết nứt trên mặt.
Nhưng trên thực tế, mặt đất bằng phẳng mà họ đứng không hề lắc lư, như thể
chia cắt hai thế giới.
"Hình chiếu thực tế ảo!"
Kết giới là giả, tia hồng ngoại là giả, rạn nứt sụp đổ cũng là giả.
Chỉ có cảm ứng là thật!
Thẩm Loan giơ tay sờ vào là không khí, nhưng này hệ thống hình chiếu lại cảm
ứng được động tác của cô, tùy theo đó để phát ra mệnh lệnh sụp đổ, từ đó mới
có thể đưa ra hình chiếu hình ảnh chấn động trước mắt, có hiệu quả thị giác.
Nhưng trên thực tế, mặt đất không hề di chuyển, họ cũng đứng yên không nhúc
nhích.
Không cần nghĩ, chắc chắn là phát minh mới được ngũ gia mân mê ra!
"Cái này chơi thế nào?"
Quyền Hãn Đình: "Ở đây có năm lối vào, chúng ta chọn một trong số chúng, di
chuyển qua các rào chắn, ai chạm vào báo động hồng ngoại trước làm màn hình
vỡ ra thì coi như thua."
Thẩm Loan nóng lòng muốn thử: "Cá cược cái gì?"
"Ai thua, đêm nay phải vô điều kiện phục tùng trên giường."
Người phụ nữ chớp mắt: "Chơi lớn vậy sao?"
Người đàn ông nhướng mày: "Em không dám?"
"Em sợ anh thua khó coi quá."
"Thử qua mới biết được!"
Hai người từng người chọn cửa vào, rồi cùng lúc xuất phát, không ai có thể thấy
dưới kết giới là gì.
Thẩm Loan ở trong ung dung khoảng mười phút, đến trước hàng chắn, cô trầm
ngâm một lát, sau đó —
Xoay người lên lầu hai, đúng lúc là phòng ngủ chính.
Coi cô là đứa ngốc sao?
Chỉ cần đi xuyên qua tia hồng ngoại lập tức sẽ khiến chuông báo động vang lên,
biện pháp tốt nhất chính là dừng lại, không vào!
Bên ngoài nào có ấm áp thoải mái như trong phòng?
Cho nên, cô đi lên trước uống ly trà, nghỉ ngơi, chờ Quyền Hãn Đình vòng vòng
bên trong...
Thật là khiến người ta sung sướng mà.
Bỗng nhiên, có động tĩnh truyền qua cửa sổ, tuy cực kỳ rất nhỏ, nhưng Thẩm
Loan vẫn nghe thấy.
Sắc mặt hơi rùng mình, cô nhanh chóng lắc mình tránh vào tường cạnh cửa sổ,
tay nắm dao.
Khi cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài có một bóng người nhảy vào, cô nhanh chóng
đưa tay lên, nhìn chuẩn vào gáy đối phương chuẩn bị hạ tay xuống.
Quyền Hãn Đình giống như đạp trăng mà đến, ngay cả việc trèo tường trèo qua
cửa sổ cũng được anh thực hiện vô cùng tiêu sái phóng túng, đường nét gương
mặt thâm thúy, một đôi mắt đen láy hệt như kim cương đen chói mắt, môi mỏng
như lưỡi dao, mặt mày mỉm cười, chặn lại động tác hạ tay của cô: "Định đánh
thật sao? Khiến anh hôn mê, đêm nay ai khiến em sướng đây hả? Hửm?"
"Xì không biết xấu hổ!"
Anh mắt điếc tai ngơ, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào lòng.
Nụ hôn xen lẫn chút háo hức không lộ ra, đáp xuống đôi môi đỏ anh đào của
người phụ nữ.
Cường thế đoạt lấy, vô cùng bá đạo.
Thẩm Loan bị sự nhiệt tình thình lình của anh khiến cho trở tay không kịp, lui
về sau hai bước mới đứng vững được, đôi tay theo bản năng chống vào bả vai
rộng lớn của người đàn ông.
Mà giờ phút này người đàn ông tựa như dã thú bị ánh trăng dụ dỗ phát ra toàn
bộ ma tính, cướp đoạt là tín ngưỡng của anh, chinh phục là dã vọng của anh!
Thẩm Loan chỉ có thể bị động tiếp thu, tay chân kháng cự và giãy giụa, trong
lòng lại mềm mại đến rối tinh rối mù.
Còn không bằng nói "từ chối mà còn nghênh đón" càng đúng hơn.
Thích ứng tiết tấu của Quyền Hãn Đình, cô cũng rơi vào cảnh đẹp, bắt đầu đáp
lại.
Sự chủ động của người phụ nữ kích thích sự hưng phấn tiềm tàng của người đàn
ông, càng làm càn.
Cuối cùng, hai người quấn lấy nhau té ngã xuống giường, như một bức tranh
kiều diễm dưới ánh trăng giống.
"Cho nên, chúng ta ai thua ai thắng?" Hôn xong, Thẩm Loan thoáng lùi lại,
chạm nhẹ vào sống mũi cao thẳng của người đàn ông.
Mặt mày mỉm cười.
"Lâm trận bỏ chạy, tất nhiên là em thua."
Cô không phục: "Làm như anh không trốn." Không trốn sao lại xuất hiện ở đây?
"Độc nhất là tâm đàn bà, em đang mong anh loanh quanh chịu lạnh dưới gió
lạnh đúng không?"
Thẩm Loan cũng không phủ nhận: "Hóa ra anh đã đoán được hả? Em là đào
binh, anh cũng là đào binh, chó chê mèo lắm lông."
"Sai! Anh tới bắt tướng quân!"
"Sau đó?"
Quyền Hãn Đình: "Cần phải phạt nặng!"
"Phạt nặng thế nào?"
"Thì phạt... Lính nhỏ như em ấm giường cho ông đây, sao?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Không thể nào."
"Không chấp nhận cũng phải chấp nhận, Loan Loan —" Anh nhìn cô, đáy mắt
lộ ra tia tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn như vậy lại bị sự mềm mại bao quanh: "Em
trốn không thoát."
Bốn mắt nhìn nhau, sấm sét rung chuyển mặt đất.
Tối nay chắc chắn sẽ không yên bình...
Hôm sau.
Trong ánh nắng ban mai, lông mi mảnh dài của người phụ nữ khẽ run như hai
chiếc quạt nhỏ màu vàng, giây tiếp theo, đột nhiên mở mắt, trong nháy mắt lãnh
đạm và lạnh nhạt, không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt nhuốm màu ấm áp.
Giống như hoa nở tháng ba, điểm xuyết cảnh xuân rực rỡ.
Ngồi dậy, cô hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn người đàn ông đang
yên tĩnh nằm ngủ, trong đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên tia nhàn nhạt mê
ly.
Như thể bị một loại cám dỗ nào đó.
Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông, sống mũi cao thẳng
đổ bóng xuống một bên, mặc dù đang ngủ, môi mỏng theo thói quen định mân
mân, vẽ một đường vòng cung hơi lạnh lùng và kiên quyết.
Người ta thường nói đàn ông môi mỏng bạc tình, Thẩm Loan lại không cho là
vậy, người trước mắt này nhiệt tình như lửa.
Không kiềm chế được duỗi tay, vừa muốn động vào sống mũi cao thẳng kia,
Quyền Hãn Đình lại chợt mở mắt, đôi đồng tử đen như mực, sáng như diệu
thạch.
Thật sự còn sinh đẹp tinh xảo hơn cả phụ nữa.
Trước khi Thẩm Loan phản ứng lại, người đàn ông đã nhanh chóng duỗi tay,
dùng một tay ôm người vào lòng, cô chỉ cảm thấy sau lưng bị ấn mạnh một cái,
không tránh thoát được, ngã nhào xuống vòm ngực cứng như đá của người đàn
ông.
"Á..."
Xoa mũi, đôi mắt tràn đầy tủi thân: "Đau muốn chết..." Rồi sau đó, để hả giận
mà véo một cái thật mạnh vào ngực người đàn ông, cuối cùng mới phát hiện,
người chịu khổ lại là mình!
Quyền Hãn Đình như một con gấu lớn híp mắt, không những không đau, ngược
lại còn thấy thích!
Thẩm Loan bĩu môi, căm giận nhìn người đàn ông, rồi sau đó ngừng công kích.
Trứng chọi đá, không có phần thắng, cô mới không ngốc!
Đột nhiên, ánh mắt cứng lại, cô mỉm cười nhìn khuôn ngực người đàn ông, đáy
mắt hiện lên tia đùa ác, vươn một ngón tay,... Khụ... Chọc chọc.
Quyền Hãn Đình hít một hơi khí lạnh, toàn thân cứng đờ, bàn tay sau lưng cô
theo bản năng siết chặt, hơi thở trầm đục như đang liều mạng áp chế điều gì đó.
Thẩm Loan cười cười, nhẹ nhàng tránh khỏi ngực anh, xoay người đứng lên.
Quyền Hãn Đình muốn bắt người.
Cô vội vàng xuống giường, bởi vì động tác quá gấp còn suýt trẹo chân.
Thần sắc người đàn ông căng thẳng, như bay qua, vội vàng đỡ người đạy, bấy
giờ cô mới hậu tri hậu giác vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật..."
"Em ngồi yên cho anh!" Lạnh giọng, Thẩm Loan chỉ có thể để kệ anh ấn cô
ngồi xuống giường.
Vẻ mặt không biết sai cao ngạo khó thuần, Quyền Hãn Đình oán hận nhìn người
phụ nữ, cuối cùng than nhẹ, ngồi xổm xuống, đặt đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn
của cô vào ngực.
"Chỗ này?" Người đàn ông ngẩng đầu, mắt lộ vẻ dò hỏi, tay ấn ấn vào mắt cá
chân cô.
Thẩm Loan lắc đầu: "Chưa trẹo..." Vừa nói vừa tránh thoát đứng dậy.
Giây tiếp theo, bị cường thế túm về.
"Tại sao anh luôn thích trêu chọc em vậy hả?" Mắt đẹp trừng lớn, giận dỗi.
Người đàn ông lại nhếch môi cười, thoáng chốc tà khí vờn quanh, động tác này,
vẻ mặt này, tuyệt đối không có ý tốt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.