Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Giang Thắng Hoa nộp đơn từ chức cùng ngày.
Từ Vĩ nhìn phong thư trước mặt: "Không hề suy nghĩ sao?"
"Để tôi làm bộ phận hậu cần nhàn rỗi mà không có lý tưởng đó, còn không bằng
giết tôi đi."
"Cũng được, ai cũng có chí riêng."
Giang Thắng Hoa cười lạnh, hai tay chống mép bàn làm việc, hơi nghiêng
người về phía trước, trong mắt anh ta hoàn toàn không còn vẻ thấp kém như lúc
cầu xin người ta nữa, cũng không còn sự sợ hãi của cấp dưới đối cấp trên.
Là một người từ chức, cuối cùng anh ta cũng có thể trút bỏ những bất mãn, nói
ra tất cả những bất công.
"Anh biết đấy, Từ Vĩ, giám đốc Từ, tôi là bị ai ép đến nước này."
Thấy anh ta nói chuyện không khách sáo, tất nhiên Từ Vĩ cũng không hề cho
anh ta thể diện: "Anh muốn nói Thẩm Loan sao? Á... Buồn cười! Nếu không
phải anh tự chủ trương, chạy đến trước mặt tổng giám đốc hiến kế, cô ấy sẽ
xuống tay với anh sao?"
Hai mắt Giang Thắng Hoa lộ ra oán hận.
Từ Vĩ lại không sợ: "Gieo nhân nào gặt quả nấy. Tự anh tìm đường chết, ai quản
được chứ?"
"Tôi không làm như vậy, cô ta sẽ nhận cục diện rối rắm của Thiên Cơ kia sao?!"
Từ Vĩ nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười: "Có phải anh cảm thấy, tất cả những cái
đó đều là công lao của anh, kết quả anh lại bị ép rời khỏi công ty. Mà những
người khác hưởng thụ sự hy sinh của anh lại đổi lấy sung sướng, tất cả đều thiếu
nợ anh?"
"..."
"Tỉnh lại đi, Giang Thắng Hoa! Anh chỉ tới cửa cầu xin một lần, sao lại biết nếu
như lần thứ hai, lần thứ ba thì cô ấy sẽ không đồng ý? Lưu Bị người ta còn phải
ba lần đến mời Gia Cát Lượng, anh cảm thấy mặt mũi anh lớn thế nào? Cầu xin
một lần là có thể làm đối phương nhả ra sao?"
Nói đến cùng, vẫn là không muốn cúi đầu quá thấp, tự cho mình quá cao nên
gây họa!
Giang Thắng Hoa mất hồn lạc vía rời đi.
Cho nên, là anh ta sai sao?
Không có người nào có thể trả lời anh ta.
Thiếu một Giang Thắng Hoa, tập đoàn to lớn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng,
vẫn hoạt động như thường.
Ngay cả đầu bộ phận đầu tư cũng không khác gì ngày xưa.
Cho dù thế giới này thiếu đi bất kỳ ai, thì mặt trời vẫn mọc đằng đông lặn đằng
tây, một ngày rồi lại đến ngày tiếp theo.
Đối với cách làm của Thẩm Loan, mới đầu còn có tiếng bất bình thayGiang
Thắng Hoa, nhưng không có người phụ họa, rất nhanh đã biến mất.
Giống như, mọi người đều cam chịu quyền uy của cấp cao, mặc dù dùng quyền
lực trong tay để ép một nhân viên, hẳn cũng là chuyện phải làm.
Mọi người để ý không phải là Thẩm Loan tàn nhẫn độc ác, lạm dụng chức
quyền, mà là Giang Thắng Hoa tự làm tự chịu, xứng đáng bị làm khó dễ.
Nơi làm việc, chính là thực tế và vô tình, lạnh băng tàn khốc như vậy.
Sau năm ngày cổ phiếu của Thiên Cơ giảm liên tục, Thẩm Loan chính thức tiếp
nhận công việc giải quyết hậu quả.
Tin tức truyền khắp trên dưới tập đoàn, lại thêm một đám nhiều chuyện mới.
...
Bộ phận đầu tư.
Buổi sáng 8: 50, cách phiên giao dịch cổ phiếu A còn 25 phút.
Từ Vĩ đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm Loan một phòng họp riêng, tiện cho cô làm
việc.
Mà lúc này, tất cả thành viên của đội Kha Dân, ngoài Giang Thắng Hoa đã từ
chức ra, còn lại đang đợi lệnh.
Thẩm Loan: "Hiện tại chúng ta đang nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu?"
"Hai tỷ cổ phiếu."
"Nói về sự biến động trước và sau đi."
Kha Dân: "Lúc trước đầu tư ba triệu, sau khi tăng trưởng ổn định trong hai
tháng đầu tiên, tỉ lệ 23%, dựa theo giá cổ phiếu lần đầu tính trước khi giảm, hơn
nữa tiền vốn khoảng bốn tỷ vạn."
Thẩm Loan: "Bây giờ thì sao?"
"... Chưa đến hai tỷ n." Hơn nữa còn giảm dần với tốc độ tính bằng giây.
Kha Dân: "Tình huống này đúng là không bình thường, nếu như theo suy luận
lúc trước, có chuyên viên giao dịch chứng khoán ở phía sau vận hành, vậy thì
bản lĩnh của đối phương cũng quá lớn."
Thứ nhất, có thể làm giá cổ phiếu đi theo hướng chênh lệch lớn như vậy, tiền
đưa vào hoạt động chắc chắn không dưới ngàn vạn, nhưng động tĩnh lớn như
vậy thì không đạo lý nào thị trường lại không công bố.
Thẩm Loan như suy nghĩ gì đó.
"Có thể là..." Kha Dân bị suy nghĩ thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió
tung mây) của mình làm cho sợ hãi, không khỏi sững sờ: "Hacker?"
"Rất không có khả năng."
Dám công khai táo bạo ra tay với thị trường chứng khoán A, vậy thì chỉ có thể
hoạt động ở nước ngoài, nhưng đây là Trung Quốc, một quốc gia mà chính phủ
rất coi trọng quyền lực, sẽ không có nhân từ để tha thứ cho một hacker đảo loạn
trật tự thị trường như vậy.
Thẩm Loan dường như liên tưởng đến chuyện gì, khuôn mặt khẽ nhúc nhích:
"Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Kha Dân há miệng thở dốc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng rời đi như gió
của cô gái, lập tức biến mất ở cửa, chỉ còn lại tiếng giày cao gót va chạm với
sàn nhà.
Thật ra anh ta muốn nói —
Còn mười phút nữa là bắt đầu phiên giao dịch.
Thẩm Loan kết thúc cuộc trò chuyện trong năm phút cuối cùng, trở lại phòng.
"Đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Mọi người đồng thời gật đầu.
Thẩm Loan chỉ chỉ người gần nhất: "Anh, đóng cửa lại đi."
"...Vâng."
"Căn cứ kết quả dự đoán, trước báo cáo cuối ngày của hôm nay, giá cổ phiếu
của Thiên Cơ sẽ lại đạt đỉnh một lần nữa, cho nên, từ giờ trở đi mọi người cần
phải nhìn chằm chằm hướng đi, lúc giá cổ phiếu đạt đỉnh, phải bán hết toàn bộ
hai tỷ cổ phiếu đó đi."
Lời này vừa nói ra, có người kinh ngạc, cũng có người nghi ngờ.
"Thật hay giả thế?"
"Đã giảm liên tục nhiều ngày như vậy rồi, sao có thể đạt đỉnh một lần nữa chứ?"
"Cô ấy nói căn cứ vào kết quả dự đoán trước? Ai đoán trước?"
"Chẳng lẽ... Có tin tức nội bộ à?"
"Có cái rắm! Giao dịch nội bộ là phạm pháp, anh không biết à? Nếu thật vậy...
thì mọi người đều cùng nhau đi tong."
Người nọ nhanh chóng câm miệng.
Kha Dân cũng dùng thái độ nghi ngờ đối với dự đoán này của cô.
Nhưng Thẩm Loan nói rất chắc chắn, hơn nữa anh ta thật sự không có cách tốt
hơn, dứt khoát mù quáng theo một lần!
Không tự hỏi, không nghi ngờ, không phủ định, cô làm làm cái gì, anh ta làm
cái đó, ngựa chết coi như ngựa sống để chạy chữa.
Nhưng mà...
"Nếu giá cổ phiếu dao động quá thường xuyên, làm sao chúng ta phán đoán nó
có phải đạt đến đỉnh hay chưa?"
Thẩm Loan: "Tôi sẽ nói cho anh."
Ý là, nghe theo lệnh rồi làm theo là được.
Kha Dân trầm mặc: "... Còn một vấn đề nữa."
"Nói đi."
"Chúng tôi kiềm giữ hai tỷ cổ phiếu phân tán trong sáu tài khoản, nếu đạt đỉnh
quá nhanh, tôi sợ thời gian thao tác sẽ không kịp."
Bởi vì thành quả mà Thiên Cơ nghiên cứu là liên kết công nghệ năng lượng
công nghệ cao của quốc gia, tất nhiên việc quản lý cổ phần cũng sẽ nghiêm
khắc hơn xí nghiệp niêm yết bình thường.
Lúc trước để thuận tiện, Kha Dân chia hai tỷ cổ chia đều cho sáu tài khoản.
Tuy rằng mua hay bán ra chỉ cần click con chuột là được, nhưng giai đoạn trước
cũng yêu cầu rất nhiều thời gian, không nói việc khác, ngay cả đăng nhập và
xác minh bảo mật nhanh nhất cũng phải mất 45 giây mới có thể hoàn thành
được, nếu sáu máy tính tiến hành đồng thời, thì mạng internet sẽ bị đơ, rất có
thể mất một chút xíu, mà sai cả ngàn dặm.
Thẩm Loan đau đầu: "Bây giờ, lập tức, lập tức nói bộ phận tin tức gọi điện thoại
cho nhà điều hành băng thông rộng, đổi tốc độ đường truyền thành nhanh nhất,
hơn nữa ở trong khoảng thời gian phiên giao dịch bắt đầu thao tác, cần phải bảo
đảm internet an toàn."
"Tôi lập tức đi làm."
9: 10.
Còn năm phút nữa là bắt đầu phiên giao dịch.
Thẩm Loan ngồi vào chỗ của mình trước máy tính, đeo tai nghe Bluetooth lên,
mười ngón tay mảnh khảnh bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím bay.
Trong phòng họp yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp điệu rõ ràng, tiếng vang
không hề đứt đoạn, làm toàn bộ không khí đều trở nên hồi hộp hơn.
9: 12.
Bộ phận tin tức gọi điện thoại đến, tỏ ý đã làm theo yêu cầu của Thẩm Loan
một cách thỏa đáng.
Mọi người kiểm tra máy tính một lần cuối cùng
9: 15.
Bắt đầu phiên giao dịch.
Cũng giống như những ngày trước, giá cổ phiếu lại đạt mức thấp nhất.
Mọi người đang hơi lười biếng, lại thấy Thẩm Loan hết sức chăm chú nhìn
chằm chằm vào hướng đi, không chút thả lỏng.
Mọi người giật mình một cái, nhanh chóng tăng lên mười hai vạn phần tinh
thần.
Lúc trước đã nói — phải nhìn chằm chằm hướng đi!
...
Cùng thời gian, tòa nhà Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài Sản Nhà nước, một
căn phòng lớn hơn.
Mười mấy nhân viên điều hành ngồi trước máy tính, bàn phím gõ răng rắc, trên
màn hình đúng là xu hướng giá cổ phiếu hiện tại của Thiên Cơ.
Nếu những người có chuyên môn ở đây, nhất định sẽ phát hiện rằng trang thiết
bị ở nơi này đều là loại tiên tiến nhất trên thị trường trong và ngoài nước.
Một ông lão ngồi im lặng ở bên cạnh, hai mắt ông ta nặng nề nhìn tình hình
thay đổi.
Lúc này, trợ lý tiến lên: "Ông Lâm, phía quân khu có người tới."
"Dẫn bọn họ đến văn phòng, tôi lập tức đến ngay. Chỗ này..." Mắt ông ta đảo
qua mười mấy người điều hành phía trước: "Cậu tới nhìn kỹ vào, ngàn vạn lầm
không thể để người quân khu người phát hiện ra."
Sắc mặt trợ lý đột nhiên nghiêm nghị: "Tôi biết độ quan trọng của nó, ngài yên
tâm."
...
Năm phút sau, văn phòng Bộ trưởng.
Ông lão ngồi xuống chỗ của mình, uy nghiêm lạnh lùng.
Rất nhanh, hai người đàn ông mặc quân trang đi vào, một cao một thấp.
"Ông Lâm."
"Trước đây tôi đã nói rồi, không có tin tức của Tạ Tuấn Phong thì đừng tới tìm
tôi! Cho nên, hiện tại có tin tức rồi sao?"
Tạ Tuấn Phong, chủ tịch Thiên Cơ.
Hai người liếc nhau, trong đó có một người mở miệng: "Người, đã không còn."
"Không còn?!" Trong mắt ông lão lộ ra kinh ngạc, cơ thể run rẩy, mắt thấy
người sắp trượt từ trên ghế xuống dưới.
Hai người đồng thời tiến lên, một trái một phải giơ tay đỡ lấy người: "Ngài nên
bình tĩnh trước, nhân viên vệ sinh—"
"Không cần... Không cần gọi người, tôi còn chịu đựng được."
Ông lão điều chỉnh hơi thở, nhờ cây gậy mới ngồi vững vàng được.
Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại: "... Chết như thế nào?"
"Tai nạn xe."
"Đã xét nghiệm DNA, xác minh thân phận chưa?"
"Đã xét nghiệm qua."
Sự thật như ván đã đóng thuyền, ông lão thật lâu sau không nói gì.
"Ông Lâm." Người quân nhân cao chậm rãi mở miệng: "Hiện giờ đã có đủ lý do
nghi ngờ Tạ Tuấn Phong vận hành nội bộ không thỏa đáng, dẫn đến giá cổ
phiếu của Thiên cơ giá dao động không bình thường, hiện tại chúng tôi muốn
chính thức bắt con trai trưởng Tạ Gác của Tạ Tuấn Phong, mong ngài... Phối
hợp."
Ông lão lạnh lùng cười: "Các người muốn tôi phối hợp thế nào?"
"Giao Tạ Giác ra."
"..." Trầm mặc như núi, không hề động đậy.
Trong mắt hai người quân nhân lộ ra vẻ khó xử.
Người cao: "Ngài đức cao vọng trọng, đừng làm cho chúng tôi khó xử."
Ông lão vẫn giữ yên lặng như cũ, nhưng ánh mắt lại rất tinh anh già đời, làm
người ta không dám tới gần.
"Ông Lâm..."
"Lý do. Quân đội dựa vào cái gì mà bắt Tạ Giác?"
"Lúc trước Thiên Cơ đưa ra thị trường là do Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài
Sản Nhà nước của các ông đồng thời thúc đẩy, mục đích là để góp vốn rộng
khắp, và phát triển nguồn năng lượng kỹ thuật quân dụng để tạo tiền đề, tạo
phúc cho dân." Nói cách khác, mục đích ban đầu của Thiên Cơ vẫn là quân
dụng, chẳng qua một số kết quả nghiên cứu cũng có thể dùng làm dân dụng.
Chỉ bằng điểm này, quân khu đã có đủ lý do để nhúng tay vào.
Tất nhiên, còn có một nguyên nhân khác —
Bí mật!
Niên đại khác nhau, kỹ thuật phát triển thay đổi từng ngày, không bao giờ có thể
giống như trước nữa, tùy tiện tìm một sơn động hoặc hầm thì cũng có thể làm
phát minh rồi, hiện giờ nghiên cứu khoa học nếu muốn có được sự phát triển
vượt bậc, thì nhân tài là ưu tiên hàng đầu, nhưng tài chính lại là điều kiện tiên
quyết.
Ý phía trên rất dễ lý giải, lấy của dân, dùng cho dân. Giải quyết xong vấn đề
tiền để đưa ra thị trường, đồng thời cũng làm tăng nguy cơ phơi nhiễm nguồn
năng lượng quân dụng.
Cho nên, xí nghiệp bởi vì tính đặc thù như vậy, cần phải do quân đội nghiêm
khắc theo dõi.
"Ông Lâm, hai lý do này đã đủ chưa?" Dường như mang theo chút áp lực.
Trong mắt ông lão lộ ra suy sụp, sống lưng đang banh thẳng cũng lập tức suy
sụp —
"Lần này giá cổ phiếu rung chuyển, là do bút tích của Ủy ban quản lý." Ông lão
nhẹ nhàng nói một câu, nhưng dừng ở trong tai hai người, lại không khác gì sấm
sét vang lên.
"Này..."
Ông lão nâng chén trà lên, tay dường như lại hơi run rẩy, là ông ta hại Tạ Tuấn
Phong, hại nhà họ Tạ!
"Khoảng thời gian trước phát hiện dấu hiệu có nguồn vốn nước ngoài được đưa
vào các xí nghiệp năng lượng, một khi xảy ra, rất khó có thể bảo đảm an ninh và
tính bảo mật hiện có. Nửa tháng trước, bộ phận giám sát thị trường đã chặn
được một sóng vô tuyến mã hóa, được xác định là tín hiệu liên lạc đặc biệt,
không loại bỏ khả năng là gián điệp."
"Ủy ban quản lý cực kỳ coi trọng điều đó, đã trở thành bí mật chuyên án của
từng nhóm nhỏ, quyết định kích hoạt cấp cảnh báo của thị trường A, không chỉ
có đối với xí nghiệp nguồn năng lượng hiện có, nghiên cứu cơ cấu, cùng với các
phòng thí nghiệm liên quan đến đại học tiến hành quản lý chặt chẽ, còn quyết
định huỷ bỏ tất cả các xí nghiệp hợp tác quân dân, đặc biệt là các công ty niêm
yết liên quan đến nguồn năng lượng mới."
Mà Thiên Cơ, đứng đầu sóng ngọn gió.
Tin tức quá mức chấn động, hai người trong khoảng thời gian ngắn sững sờ tại
chỗ.
Ông Lâm: "Theo kế hoạch, giá cổ phiếu của Thiên Cơ sẽ giảm xuống mức thấp
nhất trước khi báo cáo cuối ngày, có lẽ, phía Ủy ban quản lý sẽ phái người đến
Thiên Cơ tiến hành xử lí, mang toàn bộ tài liệu cơ mật về."
Mà bên cạnh, một tường ngăn cách, chính là phòng thao tác.
Đầu tiên tạo thành hiện tượng giả rằng giá cổ phiếu của Thiên Cơ giảm mạnh,
sau đó lợi dụng các biện pháp kỹ thuật để đồng thời bán tháo số cổ phiếu có thể
kiểm soát được ở bên trong tài khoản, cứ như vậy, hiện tượng giả trở thành sự
thật, trong tình hình giá cổ phiếu giảm mạnh như vậy, những người nắm giữ cổ
phiếu khác nhất định sẽ làm theo.
Như vậy có thể tạo thành phí tổn nhỏ nhất, vững vàng bắt lấy Thiên Cơ.
Quá trình không khác gì đập nát một pho tượng sứ đẹp đẽ, lấy những thứ đạt
được này để mục đích cuối cùng là tái tạo lại.
Không phá thì không xây được.
Đây cũng là mục đích chân chính của Ủy ban quản lý.
Một khi thành công, thị trường chứng khoán A sẽ không còn nguồn năng lượng
Thiên Cơ...
Lại không ngờ rằng Tạ Tuấn Phong đột nhiên xảy ra tai nạn xe!
Hiện tại Tạ Giác là đứa con trai còn sót lại của nhà họ Tạ, sao ông lão có thể
giao anh ta ra?
"Các người nghe tôi nói, Tạ Giác không thể bị bắt được! Vốn dĩ nó chính là sinh
viên tốt nghiệp quốc phòng, sau đó học chuyên ngành năng lượng, rồi chuyên
ngành chế tạo vũ khí. Có thể nói, hoàn toàn kế thừa áo cà sa và cái bát của Tạ
Tuấn Phong, sau này nghiên cứu nguồn năng lượng phải dựa vào nó."
Nghiên cứu và phát minh nguồn năng lượng mới đang bước vào giai đoạn quan
trọng, Tạ Tuấn Phong bỏ mình, toàn bộ đoàn đội sẽ mất đi một người lãnh đạo.
Nếu Tạ Giác có thể tiếp quản, thì phương diện kỹ thuật kia hoàn toàn không cần
lo lắng, đồng thời thân phận của Tạ Giác cũng có thể để anh ta chinh phục đoàn
đội của Tạ Tuấn Phong hiện có trong thời gian ngắn nhất, đúng là người được
chọn tốt nhất.
"Ông Lâm, chuyện này chúng tôi không được quyết định, cần xin chỉ thị của
cấp trên."
Đột nhiên, trợ lý hoang mang rối loạn xông vào.
Ông Lâm khẽ thay đổi: "Có chuyện gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.