Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Cũng lúc đó tại ủy ban quản lý.
Một căn phòng mờ tối, không phải là một căn phòng thẩm vấn chuyên nghiệp,
bức tường thì loang lổ, mùi ẩm mốc và âm u vô cùng đáng sợ.
Lúc này Thẩm Loan ngồi trên ghế gỗ, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt bình
tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Đầu tiên cô có thể uống ngụm nước, sau đó từ từ nói chuyện." Người tiếp đãi
cô là một cô gái trẻ, trên người mặc đồng phục màu trắng, không giống với
đồng phục nội bộ của hệ thống công an, khi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền,
cũng không sắc bén, rất dễ gây ấn tượng tốt với người khác, dù là nam hay nữ.
"Không cần." Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi hỏi lại lần nữa, đây là đâu?"
"Là nơi mà cô cần đến."
"Tôi chỉ biết trên đời có một chỗ mà mọi người đều phải đến, nhưng mà chưa
bao giờ nghe đến nên đến."
Cô gái nọ: "?"
"Âm phủ. Không phải ai chết cũng phải đến đó sao? Dù khởi đầu khác nhau
nhưng mà kết thúc thì đều đến chung một nơi."
Nụ cười trên mặt cô gái không thay đổi: "Hình như chuyện này không liên quan
đến chuyện chúng ta nói hôm nay lắm."
"Vậy nên mấy người dẫn tôi đến đây làm gì?"
"Hai triệu cổ phiếu là tôi hạ quyết sách bán đi, còn về chuyện giao dịch nội bộ
không liên quan đến tôi."
"Sáu tài khoản đều cùng lúc thực hiện bán tháo, thời gian chênh lệch cũng chỉ
vài giây, cô dám nói trong chuyện này không có mờ ám?"
Thẩm Loan nhíu mày: "Cô chắc chắn chúng ta đang nói chuyện, mà không phải
là chất vấn?"
"Vậy thì sao?"
"Không phải là cơ quan công an, cũng không có thân phận đặc thù gì, xin hỏi
mấy người lấy tư cách gì để thẩm vấn? Ngay cả hội kiểm chứng chứng khoán
cũng không dám dùng từ thẩm vấn này. Cứ tỏ ra thần bí lại còn muốn tôi phối
hợp? Nhìn tối giống coi tiền như rác sao?" Thẩm Loan ngoéo môi, trong mắt
cũng không có chút ý cười nào.
"Cô!" Trên mặt cô gái hiện lên chút khó xử, cố gắng đè nén tức giận.
Thẩm Loan cười khẩy: "Đừng úp mở, gọi người đứng sau cô đến gặp tôi."
"Cô lớn mặt nhỉ!"
"Nói vậy thì đúng là có người đứng đằng sau?"
"..."
Cô gái chạy mất tăm.
Trong phòng làm việc, lão Lâm nhìn ra ngoài cửa cổ, giữa trán nhăn lại từ sáng
đến giờ vẫn chưa từng giãn ra.
Tuy là đã bắt được đầu sỏ gây chuyện, nhưng mà đã mất hai triệu cổ phần là sự
thật, lúc kế hoạch gần như kết thúc lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vốn đã lệch
quỹ đạo ban đầu rất xa.
Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời le lói.
Cốc - cốc - cốc
Bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Ông ta bỗng giật mình: "Vào đi."
"Ông Lâm, Thẩm Loan đó thật sự rất khó nhằn, không coi ai ra gì!"
"Có chuyện gì? Cứ từ từ nói. Còn có cả người mà tổ trưởng Triệu không xử lý
được?"
Vẻ mặt Triệu Thu lập tức ngại ngùng: "Ngài đừng đề cao tôi quá."
Vẻ mặt ông lão hơi trầm: "Cùng lắm cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà đáng để
cô tức giận?"
Sự tức giận trên mặt cô gái hơi giảm đi: "Cô ta đâu phải chỉ là một cô gái trẻ?
Tuổi đúng là trẻ, nhưng lòng dạ không hề cạn, nói chuyện vòng vo có thể khiến
người ta tức chết!"
"Tiểu Triệu, chú ý cư xử."
"... Xin lỗi, không có cách khác."
Đôi mắt ông lão hơi ngạc nhiên, có thể khiến cho một người luôn hùng hổ, chỉ
có một vẻ mặt với người khác nói ra lời chán nản như vậy đúng là hiếm có.
Nhưng mà nghĩ lại, cô gái đó có thể chen đúng chỗ hổng của ủy ban quản lý bán
ra hai triệu cổ phiếu sao có thể là kẻ đơn giản?"
Lão Lâm trầm ngâm một lúc: "Tiểu Tôn đã dẫn người đến chưa?"
"Vâng, đang tạm thời ở phòng họp số 3."
"Dẫn Thẩm Loan đến, tôi muốn xem thử xem hai người này có thật sự mạnh
miệng như vậy không!"
Vẻ mặt Triệu Thu rung lên một cái, ánh mắt hiện ra vẻ hứng thú.
Ông cụ muốn tự mình ra tay?
...
Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn mã số phòng- Phòng họp số 3.
"Lại muốn làm gì?" Cô cười nhạt.
Triệu Thu khoanh tay trước ngực đứng một bên: "Lo gì chứ? Người anh em
cùng thuyền của cô đang ở trong, không vào gặp một chút sao?"
"Tôi nói không muốn thì có thể không vào sao?"
"Không thể."
"Vậy cô còn nói nhảm nhiều vậy làm gì?" Ngẩng cằm khinh thường, cao ngạo
không ai bì nổi.
Triệu Thu: "..." Cmn.
Tôn Kiếm ngăn cô ta lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Thẩm Loan: " Tự vào hay là tôi
đẩy cô vào?"
Thẩm Loan còn lạnh lùng hơn anh ta: "Không dám phiền."
Nói xong thì nắm lấy tay vặn cửa đẩy cửa đi vào.
Cửa mở ra trong nháy mắt, hai ba giây sau thì mắt mới thích nghi được với ánh
sáng mờ tối.
Căn phòng rộng rãi trống trải, ngay đến hơi thở cũng nghe được, giữa phòng có
đặt một cái bàn, bên cạnh là một cái đèn mờ, còn Kha Dân đang cúi đầu ngồi ở
trên ghế.
Thẩm Loan nhấc chân, giây tiếp theo bỗng nhiên hoảng sợ.
Không đúng, còn người khác.
Nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy hình ảnh ở trong góc phòng, một
hình ảnh còng lưng đập vào mắt.
Một ông lão tóc bạc chống gậy.
Gương mặt đáng lẽ ra nên phúc hậu dễ gần lúc này lại không hề có cảm xúc gì:
"Là hai người đụng đến cổ phần Thiên Cơ, làm rối loạn kế hoạch ban đầu của
tôi?"
"Kế hoạch?" Thẩm Loan nắm bắt được hai từ mấu chốt, trong lòng âm thầm có
suy đoán gì đó: "Kế hoạch gì?"
"Đừng nôn nóng." Ông lão khẽ thở dài: "Nói về quan hệ giữa hai người đi."
Thẩm Loan nhíu mày.
Còn Kha Dân thì vẫn cúi thấp đầu, giống như là người gỗ vậy, vẫn luôn yên
lặng.
"Quan hệ thế nào mà hai người vẫn luôn bao che cho nhau, nói chuyện cẩn thận,
kết hợp chặt chẽ? Tôi đoán là -- đồng bọn!" Giọng nói của ông lão vừa tang
thương vừa uy nghiêm.
Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi: "Sai rồi, anh ta là nhân viên, tôi là quản lý, cũng
không chung một bộ phận, chuyện cổ phiếu Thiên Cơ là lần hợp tác đầu tiên."
"Cô gái trẻ, miệng cô quá cứng, cẩn thận bị nạy hư." Nụ cười vui mắt, trong vẻ
hiện lành lại ẩn chứa sự hung ác.
"Tất cả mấy người đều đã chắc chắn như vậy, tôi vốn không có cơ hội chối cãi
không phải sao?"
"Chuyện giao dịch nội bộ là thật, cô muốn dối gạt kiểu gì?"
Thẩm Loan lắc đầu, tuyên bố: "Nhìn thử xem, các người mới đóng vai trò chủ
đạo, chuyện này vốn không công bằng với tôi."
"Được, tôi công bằng với cô! Cô giải thích thế nào về chuyện sáu tài khoản
cùng lúc giao dịch?"
Thẩm Loan hỏi ngược lại: "Vậy các người giải thích thế nào về chuyện giá cổ
phiếu của Thiên Cơ tăng giảm bất thường?"
Cả người ông lão chấn động, ánh mắt nghiêm khắc: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Thẩm Loan thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh tanh, nhẹ không có tác dụng, vậy thì
mạnh tay--
"Giá cổ phiếu của Thiên Cơ mấy ngày nay lên xuống thất thường, bề ngoài thì
có vẻ như là vì chủ tịch Thiên Cơ xảy ra tai nạn xe, sống chết chưa rõ, thậm chí
còn vô cùng nóng, ngay sau đó những người cẩm cổ phiếu nhỏ lẻ đã đồng ý bán
tháo, dẫn đến giá cổ phiếu xuống thấp."
Bỗng nhiên đổi giọng: "Thật vậy sao?"
Vẻ mặt ông lão thâm sâu khó đoán.
Thẩm Loan châm chọc lắc đầu: "Dù sao tôi cũng không tìn, lý do này dùng để
lừa gạt những người chơi nhỏ lẻ thì được." Dừng lại một chút thì dờitầm mắt
nhìn vào gương mặt ông lão: "Tôi không biết mục đích là gì, cũng không tò mò
tìm hiểu. Đầu tư là để kiếm tiền, theo xu hướng kinh tế thị trường có lợi, dựa
vào đâu mà do động tác phía trên nhưng mà người chơi cổ phiếu phải trả giá?"
Lão Lâm hiểu được sự ám chỉ trong lời cô nói, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi.
Lúc này ông ta mới hiểu câu nói ban nãy của Triệu Thu "Cô ta đâu chỉ là một cô
gái trẻ tuổi? Tuổi trẻ là thật nhưng lòng dạ không cạn" có nghĩa là gì.
"Nói xong chưa?" Dù sao cũng là người từng trải, ngạc nhiên cũng chỉ thoáng
qua lúc đó, ông cụ nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, uy nghiêm hiển
hách, không thể khiêu khích.
Thẩm Loan: "Có lẽ là ông có nỗi khổ riêng, hoặc là liên quan đến an ninh quốc
gia, hoặc là liên quan đến kinh tế quốc dân, nhưng mà-- dù vì bất kỳ lý do gì thì
cũng không thể để ông khí thế hùng hồn hy sinh lợi ích của một bộ phận nhỏ
những người khác. Sai là sai, đúng là đúng, dù có mượn thêm cơ thì cũng không
thể thay đổi phải trái."
Quạ đen đừng chê cười lợn rừng đen, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Hai tai lão Lâm ù đi, đầu óc choáng váng.
Hoàn toàn là sự mỉa mai và chê cười trần trụi.
Hay cho một Thẩm Loan, một người nhanh mồm nhanh miệng, hay cho một cái
đầu lạnh, vậy mà lại coi thường cô ta.
Bây giờ bí mật của ủy ban quản lý đã bị cô biết được, nếu như truyền ra ngoài...
Thẩm Loan không thể không thấy vẻ mặt âm trầm của đối phương, vậy thì sao?
Còn mấy lời không nhanh không chậm được nói ra: "Nếu như tôi đoán không
sai, các người muốn thu hồi Thiên Cơ với giá thấp nhất nên mới làm vậy, tính
đúng là rất hay. Giống như muốn dùng ít tiền nhất để mua một chiếc bánh ga tô
đắt nhất, nếu không đủ vốn thì phải làm sao? Hửm, để những người chơi cổ
phiếu không biết gì chết thay cho mấy người!"
"Là ai nói cho cô biết những điều này?" Vẻ mặt ông lão âm trầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.