Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Đặc biệt là giống như Lâm Thủ Nghĩa, mạnh mẽ đè thấp giá cổ phiếu của một
công ty, bởi vì không phù hợp quy luật cơ bản của thị trường, tất nhiên cũng sẽ
phải trả giá lớn tương ứng.
Chuyện này giống một người đàn ống tiêm hormone, dần dần làm suy yếu các
đặc điểm của nam giới, sau đó trở thành đồng tính.
Người đồng tính này, vừa không phải là đàn ông, cũng không phải phụ nữ.
Mà là kết quả của sự biến đổi có được từ việc cưỡng ép thay đổi những đặc
điểm quy luật của con người, vậy thì cần chịu tác dụng phụ rất mạnh, ví như
giảm tuổi thọ.
Tương tự như vậy, Thiên Cơ, một cổ phiếu rất có tiềm năng, lại bị Lâm Thủ
Nghĩa mạnh mẽ ép thấp xuống, quy luật thị trường bắt đầu có tác dụng, bạn lại
càng muốn làm ngược lại, giằng co lâu dài thì kết quả chính là giá cổ phiếu bị
ảnh hưởng bởi các nhân tố không xác định.
Mà năm giây đạt đỉnh kia chính là sự kháng nghị và trả thù lại cách làm việc
ngang ngược của Lâm Thủ Nghĩa.
Dịch Hoằng cái hiểu cái không: "Nếu giá cổ phiếu đã bắt đầu phát triển bất
thường, chịu rất nhiều tác dụng của các nhân tố không xác định, vậy thì làm sao
cô đoán rằng sẽ xuất hiện giá trị đạt đỉnh, mà không phải kết quả khác?"
Vừa hỏi, đã hỏi tới điều quan trọng nhất.
Thẩm Loan cong môi, chỉ nói: "Bí mật."
Dịch Hoằng: "..." Không nói chút thông tin nào, vậy mà còn làm người ta tò
mò!
Tức giận!
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Loan không vội vàng khởi động xe, mà là
chậm rãi ngửa ra sau, dựa vào trên lưng ghế, ánh mắt nhìn xa, suy nghĩ dần dần
xa xăm...
Thật ra, cô không biết gì về mấy chuyện này cả.
Chỉ là kiếp trước may mắn gặp được người kia chơi chứng khoán, và dáng vẻ
bày mưu lập kế của người đó.
Lúc ấy Thẩm Loan vừa tiến vào Minh Đạt không bao lâu, rất nhiều chuyện đều
phải học lại từ đầu, nhưng mà ngay cả đại học cô cũng chưa từng học qua, một
số kiến thức tài chính, quản lý bình thường cũng không biết, hơn nữa xuất thân
của cô cũng không chói lọi lắm, đứngchung với hai chị em Thẩm Như và Thẩm
Yên, cô tựa như một khối sắt vụn không dùng được.
Mà trên người các cô ta là tất cả những gì cô hy vọng mà không được.
Bằng cấp vẻ vang, xuất thân chính thống, được nuôi dưỡng tốt đẹp, từ trong ra
ngoài đều lộ ra tự tin.
Thẩm Loan lúc đó, hèn mọn đến tự ti, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ
bỏ, ngược lại càng quyết tâm hơn.
Những người đó càng khinh thường cô, thì cô càng phải sống thật tốt, chứng
minh mình cũng không kém Thẩm Như và Thẩm Yên chút nào!
Trong một lần đi công tác với trưởng phòng, cô may mắn thấy một trận chứng
khoán rung động lòng người, mà làm ra lệnh chỉ huy đó lại là—
Một người phụ nữ!
Một người phụ nữ xinh đẹp đàng hoàng!
Là cháu dâu của nhà họ Lục ở Kinh Bình, chủ tịch ngân hàng đầu tư Thịnh Dụ,
cũng "Bàn tay vàng" danh tiếng lẫy lừng trong giới đầu tư— Đàm Hi!
Cô ấy dẫn theo đội giao dịch viên của mình, giống như bầy sói xuất động kiếm
ăn, ẩn núp ở chỗ tối của thị trường chứng khoán A, chỉ cần tìm đúng khe hở,
theo dõi mục tiêu, sẽ không chút do dự mà ra đòn tấn công ác liệt nhất.
Mười mấy máy tính đồng thời thao tác, mười mấy thành viên đoàn đội dàn trận
địa sẵn sàng đón quân địch.
Một khắc đó, vậy mà Thẩm Loan lại liên tưởng đến hai từ "trang nghiêm" và
"nghiêm túc".
Mà kết quả của trận "đi săn" kia cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của
mọi người, thắng lợi trở về, từ buổi sáng bắt đầu phiên giao dịch đến báo cáo
cuối ngày, chỉ trong hai tiếng đã kiếm được cả chục triệu.
Mà người phụ nữ chỉ đạo kia, cô ấy loá mắt sáng ngời như vậy, làm vô số người
hâm mộ nhìn về.
Tất nhiên cũng gồm Thẩm Loan.
Cô gấp không chờ nổi mà muốn tiến tới nói chút gì đó với Đàm Hi, chẳng sợ là
câu chào hỏi bình thường nhất.
Bây giờ nhớ lại tâm trạng lúc đó, Thẩm Loan cảm thấy có thể nói giống như
"theo đuổi thần tượng".
Mê muội sùng bái thần tượng, bởi vì thần tượng là thứ họ muốn trở thành, và là
thứ họ yêu thích nhất.
Với cô khi đó mà nói, Đàm Hi tựa như một thiên thần cao cao tại thượng, không
nhiễm khói lửa nhân gian, thần đàn sừng sững không ngã.
Nhưng cô gần chỉ là một nhân viên tầm thường, không có địa vị, cũng không có
bối cảnh, còn chưa tới gần Đàm Hi đã bị nhân viên công tác ngăn lại.
"Tôi có thể nói vớig cô ấy nói một câu được không? Chỉ một câu thôi!"
Đầy nhiệt huyết và chờ mong, giống như đầu quả tim có một ngọn lửa thiêu đốt.
"Chuyện này không hợp với quy định, mời cô lập tức rời khỏi đây!"
Trong mắt Thẩm Loan lộ ra tiếc nuối.
Giây tiếp theo: "Cô gái nhỏ, cô muốn nói gì với tôi?" Người phụ nữ tươi cười
ưu nhã, ánh mắt lại bướng bỉnh không bị trói buộc, hơn bốn mươi tuổi, khóe
mắt đã có thể thấy được nếp nhăn nhưng lại không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của
cô ấy, ngược lại càng thêm có sự quyến rũ của năm tháng.
Đã từng, Thẩm Loan hâm mộ Thẩm Như, Thẩm Yên, hâm mộ cái vòng nhỏ hẹp
của giới thiên kim danh viện của các cô ta.
Có thể thấy được người như Đàm Hi, cô mới biết được thế nào là xinh đẹp và
ưu nhã chân chính.
Đó không phải chỉ vẻ đẹp đẽ bên ngoài, cũng không phải quần áo cách ăn mặc
tinh xảo, cũng không phải thân phận và bối cảnh bên ngoài, mà là — sự tự tin từ
bên trong, dũng cảm sống hết mình.
Đàm Hi hỏi cô, lúc ấy cô trả lời thế nào?
Thẩm Loan để cho hồi ức của mình đến chỗ sâu hơn...
À.
Lúc ấy cô nói lại một câu—
"Tôi sẽ trở thành người ưu tú giống cô! Một ngày nào đó!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.