Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan cũng không biết, lúc đó trong mình như có lôi điện, cả người đang
phát ra ánh sáng.
Nhưng Đàm Hi đã thấy.
Một cô bé non nớt nhưng đôi mắt lại ngập tràn dã tâm, gương mặt lúc nào cũng
kiên nghị và trầm tĩnh không hợp với lứa tuổi.
Rất mâu thuẫn nhưng cũng rất đặc biệt.
Chính phần đặc biệt này đã giúp Thẩm Loan có thể thành công đi vào văn
phòng "Thần tượng".
Xa hoa, tinh tế, thoải mái.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô khi bước vào phòng.
Cho nên, khi Đàm Hi hỏi cô có nhận xét gì về cách bày biện bố trí của gian
phòng này, Thẩm Loan không cần suy nghĩ đã buột miệng thốt ra ba chữ kia.
"Ha ha ha... Sao cô lại có suy nghĩ giống tôi như đúc vậy? Cô gái nhỏ thật thú
vị, ngồi đi!"
Cứ như vậy, Thẩm Loan ù ù cạc cạc lọt vào mắt Đàm Hi.
Đi công tác hơn nửa tháng, cô đã thành khách quen của văn phòng Đàm Hi.
Đa số thời điểm Đàm Hi đều rất bận, nhưng bà ấy lại làm việc đâu vào đấy,
những chuyện lộn xộn vào tay bà đều được sắp xếp lại gọn gàng ngăn nắp hết.
Lúc làm việc thì vô cùng chăm chú, lúc nói chuyện phiếm thì lại vô cùng thả
lỏng.
Bà luôn phân tách thời gian làm việc và sinh hoạt vô cùng nghiêm khắc, cũng
dùng thái độ khác nhau để xủ lý.
Mà Thẩm Loan chỉ yên tĩnh ngồi trên sô pha, cúi đầu lật xem báo chí thư từ.
Ngay từ đầu, Đàm Hi không thể nào nói chuyện với cô, Thẩm Loan cũng không
phải người miệng lưỡi sắc bén, hai người như tìm được một điểm cân bằng, có
thể sống yên ổn với nhau, ngầm hiểu nhau để cùng tồn tại trong một không
gian.
Thẩm Loan có thể cảm giác được, Đàm Hi cũng không ghét cô, thậm chí còn
hơi thích.
Nhưng có một điểm khiến người phự nữ ưu nhã này trở nên rất tức giận —
Đó chính là khi Thẩm Loan mở miệng gọi bà ta là "Dì".
"Chú ý cách xưng hô, tôi còn chưa già như vậy!"
Thẩm Loan biết nghe lời phải, sửa lời gọi "Nữ sĩ".
Tâm trạng lập tức chuyển biến, tất cả sự buồn bực bỗng trở thành hư không.
Từ từ, Đàm Hi bắt đầu cho phép cô được đọc sách trên kệ, Thẩm Loan đã thèm
từ lâu, cầu còn không được.
Từ địa lý sinh học cho đến tài chính đầu tư, cái gì cần cũng có.
Thỉnh thoảng tâm trạng Đàm Hi tốt, có khi rảnh rỗi sẽ hứng thú tăng vọt chỉ
điểm cho cô một vài vấn đề, hoặc giúp cô sửa lại một số tu duy sai lầm.
Có một lần nói vấn đề thao túng vốn để khống chế giá cổ phiếu.
Hiện nay, loại hiệu quả này có thể đạt được thông qua một số phương tiện nhất
định, nhưng đồng thời nó cũng đồng thời tồn tại những rủi ro nhất định.
Đàm Hi thuận miệng kể về bà ta tự tham dự một lần đầu tư—
Tình huống không khác gì Thiên Cơ, đều là công ty niêm yết có bối cảnh cụ thể
nhất định, gọi là... tập đoàn Hoa Nhuận.
Đàm Hi cầm một triệu năm trăm ngàn cổ phiếu, lại gặp phải quẫn cảnh giảm
xuống không ngừng, cuối cùng lại có thể bắt kịp đợt bán đỉnh điểm, không lỗ
mà còn lãi, trở thành người thắng cuộc duy nhất trong cuộc chiến hỗn loạn đó.
Vì vậy mà liên lụy ra không ít chuyện phiền toái.
Thẩm Loan cho rằng chuyện của kiếp trước, bản thân đã sớm quên.
Nhưng đặt mình trong đó, nhìn Thiên Cơ và Hoa Nhuận không khác gì nhau,
những ký ức đó tự động quay lại, không cần cô chủ động tìm kiếm.
Đàm Hi đã từng nói, nguyên nhân giá trị cực đại xuất hiện là do kỹ thuật giao
dịch hiện tại không thể hoàn toàn tuân theo ý muốn của con người để điều khiển
chính xác sự lên xuống của giá cổ phiếu trong vài giây, dưới tác dụng của quy
tắc đặc biệt nào đó hình thành nên giá trị cực đại.
Cao và dốc, sự biến động lên xuống trong vài giây, cơ hội ngắn ngủn chỉ trong
nháy mắt.
Hầu hết mọi người đều không thể khống chế hoặc nhìn chằm chằm vào cho nên
thường bỏ qua.
...
Lái xe trở lại sơn trang Đông Li, Quyền Hãn Đình đã ở nhà.
Thẩm Loan thay dép lê rồi đi vào phòng khách, nở một nụ cười như có như
không: "Người bận rộn hôm nay không bận nữa sao?"
Quyền Hãn Đình giơ tay cuốn vòng eo thon nhỏ, dùng sức kéo cô về phía mình
để cô ngồi lên đùi: "Đặc biệt về để bên em, vui không?"
"Vui." Nói rồi hôn vào mũi anh.
Lăng Vân xuống đến nửa cầu thang xoay người quay về đường cũ.
Phòng khách đã biến thành lò sát sinh, cậu ta không muốn đi tìm đường chết.
Sở Ngộ Giang chờ ở trường bắn đã lâu, đi qua đi lại: "Ồ, Lăng Vân này đi đại
tiện đã nửa tiếng rồi, táo bón sao?"
Thẩm Loan khó có khi chủ động.
Đôi mắt Quyền Hãn Đình tỏa ánh sáng, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Khen thưởng." Cô nói.
"Khen thưởng cái gì?" Anh hỏi.
Thẩm Loan: "Giúp em hết giận." Dừng một chút rồi bổ sung: "Chuyện của Lâm
Thủ Nghĩa."
"Đã biết?"
"Ừm. Hôm nay đi gặp người của tổ điều tra." Thẩm Loan quan sát vẻ mặt của
người đàn ông, phát hiện Quyền Hãn Đình cũng không ngạc nhiên: "Anh đã
biết từ lâu?!"
"Yên tâm, họ sẽ không làm khó dễ em."
Thẩm Loan nhớ tới thái độ khách khí đến quái lạ của hai người họ, một chút uy
phong của quan chức cũng không có, bây giờ đều đã rõ.
"Mọi người quen nhau?"
"Người quen ở Kinh Bình, thế hệ trước có chút quen biết."
"Bảo sao..."
"Phần đời còn lại của Lâm Thủ Nghĩa chắc chắn sẽ ở trong tù, không gây ra
được sóng gió gì nữa." Lời này đã khiến cô yên tâm hơn nhiều.
Thẩm Loan nghe hiểu.
"Bên Minh Đạt em định xử lý thế nào?"
"Minh Đạt?"
"Hoặc là nói đám người tâm địa lạnh lùng nhà họ Thẩm kia em mà không ra tay,
anh sẽ không kiềm chế được mất." Bên môi người đàn ông là nụ cười lạnh giá,
nguy hiểm mà tàn nhẫn.
Ánh mắt Thẩm Loan dần tối, lạnh lùng nổi lên tia tăm tối.
Đúng vậy, Minh Đạt, người nhà họ Thẩm...
Từ sau khi cô bị bắt đến khi được cứu về dưỡng thương đã liên tục một tuần
không đặt chân đến công ty.
Ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm mà Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân
Giang cũng không có...
Hừ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.