Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 552: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 552



Thẩm Loan bị đưa đi điều tra, nhân viên thuộc bộ phận dự án nóng nảy.

Nhưng nhìn chung toàn bộ Minh Đạt, bao gồm những người chịu trách trực tiếp

liên quan đến chuyện cổ phiếu của Thiên Cơ — nội bộ bộ phận đầu tư đều

không đứng ra tỏ thái độ.

Hằng ngày như thế nào bây giờ vẫn thế ấy.

Tựa như không biết chuyện này, yên tâm thoải mái tiếp tục làm việc.

Nhưng họ đã quên, sự an ổn của hiện tại là nhờ Thẩm Loan hy sinh chính mình

để đổi lấy, mà bộ phận dự án không còn lòng dân hỗn loạn, kết bè kết phái.

"... Các vị nghe tôi khuyên một câu, nhanh về làm việc đi, được không?" Tại

khu vực văn phòng của bộ phận đầu tư, một người đàn ông thân hình nhỏ gầy,

mặt mũi đau khổ đứng che trước một đám người, giữ chắc góc dẫn đến văn

phòng giám đốc và phó giám đốc.

Rất có dáng vẻ của một người giữ cửa cửa một người đàn ông vạn người phụ

nữ。

Nhưng trên thực tế, lòng thư kí Thành đã chết từ lâu.

Đám ô hợp của bộ phận dự án này trở nên khó chơi như vậy từ khi nào không

biết?

"Thành Tuấn, anh đừng nhiều lời dài dòng nữa, thật sự coi chúng tôi là đứa trẻ

lên ba sao?"

"Không phải... Mọi người gây chuyện ầm ĩ lên như thế này có ý nghĩa sao? Bây

giờ đang là thời gian làm việc, gương mặt của mọi người rất khó coi."

"Quản anh ta đẹp hay không làm gì, tóm lại, hôm nay chúng tôi nhất định phải

thấy giám đốc Triệu, phó giám đốc Từ cũng được, nếu không thì không đi rồi!

Mọi người nói có phải không —"

Mọi người trăm lời như một: "Đúng vậy, không đi!"

Thành Tuấn cắn răng, giọng điệu uy hiếp, ý đồ dọa những người này lui lại:

"Bây giờ là thời gian làm việc, các người làm vậy khác gì là bỏ bê công việc,

coi quy tắc của công ty chỉ để trang trí thôi sao? Có tin tôi gọi ngay cho bộ phận

nhân sự đến không? Một khi bị bộ phận nhân sự xử phạt, nhẹ thì phạt tiền, nặng

thì bị đuổi, các người phải nghĩ kỹ xem làm vậy có đáng không!"

"Ồ, nghe xem, nghe xem... Đang uy hiếp phải không?" Người cầm đầu là người

có tiếng ở bộ phận dự án, lão bánh quẩy, năng lực làm việc trung bình nhưng

thắng ở da mặt dày, miệng lưỡi ghê gớm, năng lực chơi xấu không ai bằng, ai ai

cũng khinh thường.

Sau khi thảo luận, 80% người trong bộ phận dự án đã ủng hộ anh ta đi trước.

Bây giờ có vẻ hiệu quả rất tốt!

Dù sao sắc mặt Thành Tuấn hết xanh lại tím, thay đổi liên tục.

"Họ Thành kia, đừng thể hiện mình là một thư ký trưởng tác phong đáng tởm

trước mặt mọi người, nhét hành lá vào mũi heo mà anh còn tưởng mình là voi

thật sao? Tôi nhổ vào — mau nhanh tránh ra, hôm nay chúng tôi phải tìm được

giám đốc Triệu hoặc phó giám đốc Từ để nói chuyện! Dựa vào cái gì mà đưa

lão đại của chúng tôi đi điều tra, tiền đồ chưa biết thế nào; lão đại các người lại

ở văn phòng, vui vẻ thoải mái uống trà?"

"Cổ phiếu Thiên Cơ vốn do đầu tư bộ phận các người phụ trách, hứ, bây giờ xảy

ra chuyện, một đám trốn đi làm rùa rụt đầu, để giám đốc Thẩm đội nồi, trên đời

này làm gì có chuyện như vậy? Các người phải ra mặt!"

Đối phương liên tục đáp trả, hơn nữa trong chuyện này bộ phận đầu tư thật sự

vô lý, Thành Tuấn bị nói cho á khẩu không trả lời được.

"Mẹ kiếp, đừng chặn đường!"

"Không được..." Thành Tuấn căng da đầu, rõ ràng đã chột dạ, lại còn phải giữ

nguyên dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Đột nhiên, anh ta hạ giọng, chịu thua nói: "Các vị tổ tông, đại gia, coi như tôi

xin mọi người, nhanh về làm việc đi, đừng làm loạn nữa, tôi chỉ là lính, không

thể không nghe phía trên chỉ huy. Mọi người đều không dễ dàng, mọi người

đừng gây khó dễ cho tôi nữa!"

"Được thôi, chúng tôi không làm khó anh nữa! Các anh em, hành động —"

Thành Tuấn không hiểu ra sao, hai mắt ngây ngốc.

Hành động?

Hành cái gì động?

Chỉ thấy hai người đàn ông tiến lên, cũng là nhân viên của bộ phận dự án, một

trái một phải đứng hai bên Thành Tuấn, sau đó hành động cùng lúc kéo anh ta

đi.

Trong lúc, hai chân Thành Tuấn quẫy đạp như Phong Hỏa Luân, cả người vừa

tức giận vừa thẹn bực, đáng tiếc vẫn bị kéo đi.

Bây giờ đường đã thông thoáng, mọi người nghênh ngang vào trong.

"Giám đốc Triệu, không xong rồi —"

Triệu Khánh Đông nhíu mày: "Hoang mang rối loạn, nhìn xem còn ra thể thồng

gì?!"

"... Xin lỗi."

"Nói đi, chuyện gì?"

"Thư ký Thành không ngăn lại được để người của bộ phận dự án xông vào rồi!

Bây giờ đang nhắm đến văn phòng của ngài."

Lạch cạch —

Giấy tờ trong tay rơi xuống đất, cả người Triệu Khánh Đông đều không tốt:

"Sao không ngăn lại? Thành Tuấn cậu ta ăn cái gì không biết?! Người của bộ

phận dự án là đám thổ phỉ, ác bá! Tôi, bây giờ phải làm sao bây giờ? Mau, cô đi

ra ngoài ngăn lại! Chết cũng phải ngăn lại cho tôi!"

"..." Hừ, còn không biết xấu hổ nói cô ta, bây giờ người hoang mang rối loạn rốt

cuộc là ai?

"Thất thần cái gì?! Còn không mau đi?!"

"Giám đốc Triệu, thư ký Thành là một người đàn ông còn thất bại, ngài cảm

thấy tôi yếu đuối mong manh như thế này có thể được việc sao?"

Sắc mặt Triệu Khánh Đông tối sầm.

Rầm rầm rầm —

"Giám đốc Triệu! Chúng tôi là bộ phận dự án đến tìm ngài nói chuyện đời

người, mở cửa được không?"

Triệu Khánh Đông: "..." Mẹ kiếp mấy tên lưu manh tên côn đồ từ đâu ra vậy?!

Đột nhiên, trong đầu hiện lên một tia sáng, ông ta chỉ vào thư ký nữ: "Cô đi ra

ngoài, nói tôi không ở đây, đuổi mấy người này sang chỗ phó giám đốc, có

chuyện gì thì nói với cậu ta, tôi không liên quan!"

Thư ký còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể căng da đầu đối diện!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giám đốc Triệu thật mẹ nó ghê gớm!

Hai phút sau, thổ phỉ của bộ phận dự án, à không, nhân viên, thành công đi vào

văn phòng Từ Vĩ, tụ tập đứng trước bàn làm việc, giống như những đám hẹ

ngoài đồng.

Từ Vĩ áp lực như núi, theo thói quen định lấy khăn tay ra vừa lau mồ hôi vừa

nhìn về phía mấy người mới tới —

"Các người muốn gì?"

"Thảo luận về cách nói chuyện."

"Cách, cách nói chuyện gì?" Được, đây là biết rõ còn hỏi.

Nhưng Từ Vĩ cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo anh ta đã trốn hai lần nên vẫn phải diễn

cho tốt.

"Chuyện của giám đốc Thẩm, mấy người của bộ phận đầu tư cứ trơ mắt nhìn

như vậy, không có gì để nói sao?"

Từ Vĩ cười khổ: "Chúng tôi có thể nói gì? Phía trên còn chưa lên tiếng."

"Ồ, các người còn vẫn nghĩ đúng lý hợp tình? Nếu không phải các người gây

chuyện, giám đốc Thẩm đâu đến nỗi bị đưa đi? Lúc trước tới tận cửa để cầu xin,

không khác gì cháu chắt, bây giờ trở mặt không quen hả?"

"Không phải... Mọi người đừng hiểu lầm, nghe tôi giải thích..."

"Giải thích cái gì? Trực tiếp cùng tôi đến cục cảnh sát, nói cho những người đó

biết chuyện này không liên quan gì đến giám đốc Thẩm, các người ai tự nguyện

đi đổi người về cho tôi!"

Từ Vĩ mồ hôi lạnh tuôn như mưa, số lần lau dùng mắt thường cũng có thể thấy

được tần suất lau.

"Không thể nói như vậy, bộ phận đầu tư chúng tôi cũng có tổn thất mà! Không

phải Kha Dân cũng bị đưa đi điều tra sao? Các người còn muốn thế nào nữa?"

"Rất đơn giản, giám đốc Thẩm không sai, chuyện này không nên để cô ấy gánh,

các người phải lập tức nghĩ cách đưa người về, nếu không bộ phận dự án chúng

tôi không để yên cho các người đâu, ngày nào cũng sẽ tới làm loạn!"

"Anh đừng làm khó người khác..."

"Làm khó người khác?!" Giọng điệu đột nhiên cất cao: "Anh lặp lại lần nữa?!"

Dựng mi trừng mắt, khuông mặt hung ác.

Từ Vĩ nuốt nuốt nước miếng, rụt cổ lại: "Có gì từ từ nói, từ từ nói, đừng làm

căng mà."

"Coi như anh thức thời..."

Đầu Từ Vĩ phình to, bộ phận dự án từ khi nào bồi dưỡng ra một đám tử cường

đạo như vậy?

Khó giải quyết!

Lúc này, điện thoại của người cầm đầu nọ đột nhiên vang lên.

Anh ta móc ra, định cúp luôn, ánh mắt đột nhiên cứng lại, ngay sau đó ấn nút trả

lời: "Thư ký Miêu? Là, là tôi... Ừm, đang làm loạn... Cái gì?! Thật sự?! Được

được, tôi hiểu rồi..."

Cuộc điện thoại kết thúc, anh ta không rảnh lo đe dọa Từ Vĩ nữa, trực tiếp xoay

người về phía đồng nghiệp, bàn tay vung lên: "Hôm nay đến đây thôi, chúng tôi

thu binh."

Một đám người hùng hổ tới lại ầm ầm cuồn cuộn đi không khác gì mưa rào có

sấm chớp.

Từ vĩ: "?"

Chuyện này là sao?

Không chỉ một mình Từ Vĩ nghi ngờ mà các nhân viên bộ phận dự án cũng

không khác gì.

"Sao nói thu là rút? Rõ ràng Từ Vĩ đã bị chúng ta hù mà."

"Cứ ép tới cùng có khi thành công thì sao?"

"Nhưng — vừa rồi quyết định quá qua loa. Nếu không ngày mai chúng ta tiếp

tục làm loạn? Từ trước đến này bộ phận đầu tư chưa bao giờ ở trước mặt chúng

ta kinh hãi như vậy, quá đã mà!"

"Anh cho rằng chúng ta tới chơi? Còn đã..."

"Tôi dám cá cược, Triệu Khánh Đông chắc chắn đang ở trong văn phòng làm

rùa đen rụt cổ không dám ra ngoài, chỉ cử thư ký tới tống cổ chúng ta đến chỗ

Từ Vĩ. Tôi thấy thật khó hiểu, ông ta làm giám đốc kiểu gì?"

Lập tức một trận cười vang.

"Đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì để tôi nói hai câu." Người đàn ông cầm

đầu hắng hắng giọng, cảnh giác nhìn bốn phía một vòng, chắc chắn không có

vấn đề gì mới từ từ mở miệng —

"Tin tức mới nhất, giám đốc Thẩm bình yên vô sự, đã ra ngoài, bây giờ đang

nghỉ ngơi ở nhà."

"Ra ngoài?"

"Ai nói?"

"Vừa rồi thư ký Miêu nói trong điện thoại như thế, bảo chúng ta tạm thời đừng

làm loạn nữa, quay về bình tĩnh làm việc cho tốt, chờ giám đốc Thẩm trở về."

Trong lòng mọi người buông lỏng, vẻ mặt vui mừng.

"Vậy thì thật sự quá tốt!"

"Tôi đã nói rồi giám đốc Thẩm không phải người thường, lúc trước bị đưa đi có

thể bình tĩnh như vậy, chắc chắn đã có sự chuẩn bị."

"... Thế cứ buông tha dễ dàng cho bộ phận đầu tư như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.