Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Ai làm?! Đến tột cùng là ai?!"
Thẩm Tông Minh sống hơn nửa đời, đặc biệt mấy năm gần đây tu thân dưỡng
tính, đã rất lâu không nổi giận như vậy.
Thẩm Khiêm im lặng: "... Tạm thời không điều tra ra được."
"Khốn nạn!"
5,7 tỷ, không phải con số nhỏ đâu!
"Xin ông bớt giận." Thẩm Khiêm dìu ông ta ngồi xuống sô pha: "Cháu sẽ tiếp
tục tra, cho đến khi bắt được người sau lưng, nhưng việc cấp bách là tìm ra biện
pháp giải quyết nguy cơ lần này."
Đầu tiên là vấn đề tài chính.
Thứ hai là danh dự của Minh Đạt.
Thẩm Tông Minh nắm chặt quải trượng trong tay: "Cháu ở Kinh Bình có thể
tìm được biện pháp không?"
Thẩm Khiêm lắc đầu: "Giấy phạt đã đưa ra, bên trên quyết tâm khai đao Minh
Đạt, nếu không sẽ không để lại một chút đường sống để cứu vãn mà trực tiếp
tiến hành thông báo. Chuyện tới bây giờ chuyện đã rồi, không ai dám nhận củ
khoai lang bỏng tay này."
"Từ trước tới nay" "Giấy phạt lớn nhất", hai cụm từ này cũng đủ để đẩy Minh
Đạt đến đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Báo Kinh tế tài chính tranh nhau đưa tin, hot search Weibo luôn có tên.
Chuyện đã gây ầm ĩ lớn như vậy thì rất khó để làm như không có gì. Nếu bất
cẩn, dư luận sẽ càng phản ứng dữ dội hơn, đó mới thật sự muốn mạng!
Thẩm Tông Minh sao lại không hiểu rõ điều này?
Nhưng rốt cuộc không cam lòng, không kiềm được suy nghĩ.
Bỗng nhiên, ông ta nghĩ đến cái gì, đôi mắt già phát sáng: "Có lẽ có một người
có thể."
"Ai?"
"Quyền Hãn Đình."
Đồng tử Thẩm Khiêm co rụt, gương mặt đen xì, nhưng lúc Thẩm Tông Minh
nhìn qua lập tức khôi phục lại như thường, không có nửa phần thất thố.
"Bảo Loan Loan đi, nó cũng nên vì cái nhà này làm chút gì đó."
Hơi thở người đàn ông hơi ngưng, nội tâm đã sông cuộn biển gầm từ sớm
nhưng gương mặt lại giả vờ như không có việc gì: "Ông cảm thấy, Quyền Hãn
Đình sẽ vì một người phụ nữ mà ra mặt thay Minh Đạt?" Khóe miệng anh ta
khẽ nhếch, cười không cho là đúng.
Thẩm Tông Minh lại vô cùng chắc chắn: "A Khiêm, cháu quá coi thường lòng
tự trọng của một người đàn ông."
"Cháu không cho rằng giữa Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan có tình cảm gì."
"Không cần tình cảm, chỉ cần Thẩm Loan vẫn là bạn gái cậu ta, Quyền Hãn
Đình sẽ không chỉ ngồi nhìn."
Thẩm Khiêm cứng họng, há miệng muốn nói nhưng không thể nói ra câu gì.
Trái tim như bị bóp chặt, đau đến mức không thốt ra lời.
Nhưng hình như ông trời cũng không thương xót anh ta —
Thẩm Tông Minh: "Cháu là anh cả, bên Loan Loan giao cho cháu."
"Chỉ sợ không được." Cố nén lại sự ảm đạm đang làn tràn trong lòng, Thẩm
Khiêm cố gắng kiềm chế cảm xúc chân thật.
"Sao?" Thẩm Tông Minh kinh ngạc nhìn anh ta.
Thẩm Khiêm không tránh không né, anh ta như không có chút tư tâm nào: "Một
tuần trước, bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện giao dịch, con bé bị cảnh
sát đưa đi điều tra, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức."
"Sao lại có thể có chuyện này?!" Khuôn mặt già trầm xuống: "Vì sao ông không
biết gì hết?!"
Thẩm Khiêm rũ mắt.
"Ba đã đánh tiếng, không thể để ông vì một chút chuyện nhỏ mà phiền lòng."
Lời này nghiễm nhiên bán đứng Thẩm Xuân Giang hoàn toàn.
"Vớ vẩn! Nếu đây là chuyện nhỏ thì cái gì mới là chuyện lớn?!"
Thẩm Khiêm không nói, mắt tựa biển sâu.
Ngày ấy, sau khi Thẩm Loan bị đưa đi, Thẩm Khiêm liền để Đàm Diệu điều tra
tiền căn hậu quả, ngay sau đó lại mời luật sư ra mặt tiếp xúc với cảnh sát, nếu
có thể tìm người bảo lãnh đợi xét xử là tốt nhất.
Đáng tiếc, cảnh sát không đồng ý, thái độ vô cùng cứng.
Chuyện này chỗ nào cũng thấy quái lạ, trong lòng anh ta biết không đơn giản,
thờ ơ lạnh nhạt chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, nếu là người khác Thẩm
Khiêm sẽ không thèm liếc dù chỉ một cái, nhưng cố tình không phải ai khác mà
là Thẩm Loan!
Người phụ nữ làm trái tim anh ta loạn nhịp!
Yêu không được, hận không được; đánh không được, mắng cũng không xong!
Cứ như vậy len lỏi thật sâu vào linh hồn anh ta, không thể dứt ra.
Thẩm Khiêm lợi dụng tất cả các mối quan hệ có trong tay, thậm chí mà thiếu
người ta không ít nhân tình nhưng vẫn không thể đưa Thẩm Loan ra.
Có lẽ, trước mắt đây là một cơ hội tốt...
"Vậy ông nội có ý gì?"
"Vận dụng tất cả lực lượng, đưa nó ra ngoài bằng được bảo ra tới!"
Khuôn mặt Thẩm Khiêm không thay đổi, trong lòng lại không khỏi mừng như
điên, chỉ cần có thể cứu được cô...
Quan hệ của ông lão còn kinh khủng hơn anh ta nhiều.
Thẩm Tông Minh: "Cháu mau chóng hành động đi, thời gian không đợi người,
thông báo đã đưa ra trong vòng một tuần phải nộp đủ tiền phạt, nói cách khác,
chúng ta còn chưa đến sáu ngày. Cháu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng."
Lại là hứa hẹn đặc quyền của Thẩm Khiêm.
...
Sáng hôm sau.
Đàm Diệu đẩy cửa văn phòng, đi nhanh tới: "Tổng giám đốc Thẩm."
Thẩm Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu, giấy tờ trong tay bóp cong mà còn không
biết: "Có tin tức rồi? Cô ấy đâu?"
Khuôn mặt Đàm Diệu không vui vẻ gì, suy nghĩ vài lần, muốn nói lại thôi.
Trong lòng người đàn ông đột nhiên trầm xuống: "Nói!"
Đàm Diệu: "Bên Cục cảnh sát tuồn ra tin tức, người đã không còn trong tay họ,
đã chuyển sang cơ quan kiểm tra cao cấp, bây giờ cũng không rõ cụ thể Thẩm
Loan đang ở cơ quan nào."
"Tìm người điều tra chưa?"
"Vâng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.