Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Bởi vì, thử như thế không thú vị.
Thẩm Loan nói.
Hôm nay cô đến đây không phải muốn đánh Thái Cực, cũng không phải đến để
nói mấy lời khách sáo với Thẩm Khiêm, mà là muốn biết trong lúc quan trọng
như thế này đối phương đến tìm cô là có mục đích gì.
Không phải không đoán được, chỉ là càng muốn tận mắt nhìn xem nhà họ Thẩm
ăn thịt người vẻ mặt có thể xấu xí đến nông nỗi nào.
Chỉ xem nó như một trò đùa.
"Đã ra ngoài rồi sao không nói một tiếng? Cũng không đến công ty?"
Thẩm Loan nâng mí mắt: "Anh đang chất vấn em sao?"
Vẻ mặt người đàn ông không đổi, ấm áp như cũ: "Đừng làm loạn, chỉ là đang
quan tâm em."
"Em không nói nhưng mọi người cũng không hỏi mà?" Cô cười, ánh mắt lại
lạnh lùng.
"Em tắt di động."
"Suốt một tuần đều tắt máy hả?"
Thẩm Khiêm cứng họng.
Sau khi cô bị đưa đi, theo bản năng anh ta cho rằng công cụ liên lạc sẽ bị cảnh
sát tịch thu, thế nên không thử gọi điện thoại.
Thẩm Loan: "Còn vì sao lại không đến công ty..."
Cô cười nhẹ nhàng, ánh mắt đúng lý hợp tình: "Bởi vì, em muốn nghỉ ngơi."
Cô muốn, cho nên cứ làm như thế.
Có vấn đề sao?
Thẩm Khiêm thức thời không hề dây dưa đến đề tài này nữa.
"Mức tiền phạt khủng khiếp, chắc em đã biết?"
Thẩm Loan không trả lời.
Anh ta cũng không để bụng, tự mở miệng: "Bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến
chuyện thao túng, can thiệp vào giá cổ phiếu, tập đoàn bị phạt 5.7 tỷ."
"Bị nghi ngờ có liên quan? Anh trai, anh dùng từ hình như không đúng lắm?
Nếu chỉ là "bị nghi ngờ có liên quan" mà bị thông báo toàn quốc sao? Chỉ khi bị
định tội mới bị phạt, không phải khác nhau sao?"
"Loan Loan, đừng quên em cũng họ Thẩm, cũng là người nhà họ Thẩm, ai cũng
có thể vui sướng khi người gặp họa, nhưng em thì không được!" Giọng điệu
lạnh lùng, ánh mắt phiếm lạnh.
"Lúc này mới nhớ tới em cũng là người nhà họ Thẩm sao? Lúc trước khi em bị
cảnh sát đưa đi điều tra, nhưng không có ai nói vậy với em."
"Em đang mang thù."
"Chẳng lẽ en nên quên hả?"
Thẩm Khiêm nghẹn lại: "Đúng, anh thừa nhận, trong chuyện này là ba thiếu
thỏa đáng, thiếu công bằng."
Thẩm Loan không dao động.
Cô bình tĩnh, lãnh đạm, không tủi thân, cũng không cảm động.
Là lòng dạ rộng lượng hay là chưa từng để ý đến?
Nếu cô không thèm để ý đến nhà họ Thẩm, vậy thì còn người nào và chuyện gì
có thể khiến cô cảm động?
Người đàn ông tên là Quyền Hãn Đình kia hay sao?
Thẩm Khiêm theo bản năng phủ định phỏng đoán này.
Hóa ra, anh ta cũng sẽ lừa mình dối người.
Buồn cười...
"Cho nên, hôm nay anh đến đây là muốn nói những câu này?" Thẩm Loan nhìn
anh ta, mắt tựa biển sâu, gợn sóng dập dìu.
"Còn nữa."
"Ừm, anh nói đi." Cô dùng tư thế bình tĩnh, muốn xem vẻ mặt vô sỉ của anh ta.
Lúc trước, Thẩm Loan đã đoán được, đơn giản để cô xin Quyền Hãn Đình giúp
Minh Đạt vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cô còn tưởng rằng Thẩm Xuân
Giang sẽ tự mình mở miệng, không ngờ tới thế mà là Thẩm Khiêm lên sân
khấu.
Thú vị!
Cậu chủ tự xưng là cao ngạo, không xin xỏ ai, thế mà hôm nay lại học được
cách ăn nói khép nép sao?
Thẩm Loan chờ mong.
Kiếp trước kiếp này, đã hai kiếp, lần đầu tiên được chứng kiến đường đường là
cậu cả nhà họ Thẩm mà lại cầu xin người khác, sao có thể không kích động?
Đáng tiếc —
Thẩm Khiêm: "Không có gì, chỉ thế thôi."
Thẩm Loan ngạc nhiên.
"Anh nói gì?"
"Anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi xem có bình an không, không hơn. Nếu
không, em cho rằng anh muốn làm gì?" Sau một câu, anh ta ý vị thâm trường,
ánh mắt mỉm cười che dấu sự phức tạp và chua xót khó có thể hiểu nổi.
Thẩm Loan nhíu mày.
"Em cho rằng anh sẽ để em đi xin Quyền Hãn Đình, duỗi tay kéo Minh Đạt?"
"Chẳng lẽ không phải? Lúc trước, ba đã gọi cho em hai mấy cuộc điện thoại."
Thẩm Khiêm thấp giọng cười: "Em cho rằng, là ông ấy bảo anh đến?"
Thẩm Loan nhấp môi
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.