Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Nếu trong lòng tổng giám đốc Thẩm vẫn còn nghi ngờ năng lực của mọi người,
vậy thì vì sao không trực tiếp phê chuẩn đơn xin từ chức, tìm người có năng lực
thay thế?"
Mở miệng chính là trưởng nhóm quan hệ công chúng, không hổ là cao thủ
nghiền ngẫm từng chữ, trong lời nói có ẩn ý, cái kim trong bọc bông.
Có thể nói tương đương với không khách sáo, không cho Thẩm Loan nửa phần
mặt mũi.
"Thứ nhất, lúc trước không chấp thuận đơn xin từ chức, không có nghĩa là bây
giờ tôi không phê. Thứ hai, hiện tại không phê cũng không ý nghĩa tôi phải làm
vậy với mấy người."
"Trên đời này không có nhân viên nào không dùng tiền thuê được, cùng lắm thì
bỏ thêm chút thời gian để nhân viên mới quen công việc, từ từ bắt đầu. Cũng
với số tiền như vậy, trả tiền lương cho các người với trả tiền lương cho những
người khác, với tôi mà nói cũng không khác nhau."
Vẻ mặt cô gái lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, hoàn toàn là vẻ mặt thương nhân
trục lợi.
Câu nói "với tôi mà nói cũng không khác nhau" lập tức biến kẻ gây rồi thành trò
cười, quyền chủ động một lần nữa trở lại trong tay Thẩm Loan.
Trưởng nhóm nội dung và trưởng nhóm quan hệ xã hội đồng thời cứng họng.
Thẩm Loan lại không có ý định dễ dàng bỏ qua, tự tôn tự tin là chuyện tốt,
nhưng cậy tài khinh người thì đã quá mức, huống chi là trước mặt bà chủ?
Những người này ôm ý định muốn ra oai phủ đầu "boss mới" vừa nhậm chức,
chỉ tiếc, lửa quá lớn, không chỉ có làm bỏng tay, mà còn lan đến trên người
mình.
"Đến bây giờ ngài vẫn không có sa thải chúng ta, có phải có nghĩa là người
đang ngồi vẫn còn có có giá trị không? Một khi đã như vậy, vì sao không thể
nhiều có thêm chút tin tưởng và chân thành?"
Thẩm Loan cong môi, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng đối phương: "Anh hỏi tôi,
sao không thể có thêm một chút tin tưởng và chân thành? Tôi đây cũng muốn
hỏi các vị đang ngồi." Tầm mắt nhàn nhạt đảo qua: "Mọi người dựa vào cái gì
mà yêu cầu tôi tin tưởng và chân thành?"
Trong mắt mọi người tràn đầy kinh ngạc, lời này... Rất đả thương người khác.
Thẩm Loan: "Tin tưởng là lẫn nhau, mọi người chưa cho tôi cũng đủ cảm giác
an toàn, sao tôi có thể giao phó sự tin tưởng của mình? Còn nữa, anh đã từng
nghe nói ông chủ phải chân thành với nhân viên của mình chưa? Chắc là nói
ngược rồi?"
Một nhóm người trợn mắt há mồm, vì cô nói trực tiếp, cũng vì mình không biết.
"Muốn tin tưởng, cũng được, trước tiên thể hiện bản lĩnh thật sự đi. Nếu không,
không cần các người đệ đơn xin từ chức gì đó, tôi cũng sẽ trực tiếp vứt mấy phế
vật vô dụng! Tôi là một thương nhân, tất cả vì lợi ích trước. Nếu phục thì ở lại
tiếp tục làm, không phục thì lập tức cút đi!"
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người, cuối cùng rơi xuống trên người trưởng
nhóm quan hệ xã hội—
"Bây giờ anh còn có ý kiến gì không?"
Lập tức sững sờ, điên cuồng lắc đầu.
Đã nói đến mức này, nếu anh ta lại không biết điều nữa, chỉ sợ bát cơm cũng
mất theo.
Đẩy lùi mọi ý kiến, mọi người không tiếp tục nhiều lời.
Thẩm Loan nhìn đồng hồ: "Mười lăm phút, bắt đầu tính giờ."
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Thẩm Loan nhướng mày, tấm lưng thẳng thắn thoáng lơi lỏng, tựa lưng vào ghế
ngồi, ánh mắt nhìn quét qua một vòng, mặt mày mỉm cười.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhóm nội dung hoàn thành trước, sau đó
bàn giao ý tưởng thiết kế trang chủ và bản vẽ cho nhóm kỹ thuật, hai bên câu
thông không ngừng hoàn thiện thực tiễn.
Còn về nhóm quan hệ xã hội, động não để bổ sung vào ý tưởng, ý tưởng mới lạ,
táo bạo không bị gò bó, tuy phong cách hơi lớn mật, nhưng bên trong sự đúng
mực lại có chút dí dỏm, gãi đúng chỗ ngứa, không thô tục, cũng không có bất kì
sơ hở nào.
Nói tóm lại, các nhóm hoàn thành đều không kém.
Thẩm Loan: "Hiện tại có thể nói cho tôi biết, các người còn có ai muốn từ
chức? Nói đi, tôi bảo đảm không giữ lại, thoải mái thả người, một đồng cũng
không thiếu."
Mọi người yên ắng, không người lên tiếng.
Tổng giám đốc Trình Lượng nhìn tất cả cảnh tượng vừa xảy ra, trên mặt bình
tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại sông cuộn biển gầm.
Anh ta chẳng thể ngờ, mình mất nhiều thời gian như vậy để xúi giục người, kết
quả lại bị dăm ba câu nói của Thẩm Loan đã thành công dọn dẹp.
Quả nhiên, cô gái này có chuẩn bị mà đến, xem thường cô ta rồi!
Sớm biết như vậy thì không nên vội vàng để cô ra tới Hồng Kong, mất lòng, cục
diện lại càng mất hơn, đã đến tình trạng không cách nào cứu chữa, cũng không
thể xoay chuyển trời đất!
Trình Lượng buồn bực vì mình thiếu kiên nhẫn, càng hận những người đang
ngồi ở đây ý chí không kiên nhẫn, đầu óc đơn giản, thế nhưng bị Thẩm Loan dễ
dàng lừa gạt.
Thật sự đáng giận!
Nhưng mà còn may anh ta vẫn chưa bại lộ, chỉ cần âm thầm ngủ đông, tương lai
có rất nhiều cơ hội ra tay.
"Trình Lượng —"
Đột nhiên, ba người đàn ông mặc tây trang, đeo caravat cầm theo túi công văn,
vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng xuất hiện ở cửa phòng họp.
"Ai là Trình Lượng?!"
Đương sự không thể hiểu được bị gọi tên có chút ngẩn người mà đứng lên: "Tôi
là Trình Lượng, mấy người là?"
"Chúng tôi là người của phòng điều tra tội phạm thương mại, bây giờ chúng tôi
nghi ngờ anh có liên quan đến tham ô tài sản công ty một thời gian dài, xin theo
tôi đi một chuyến."
"Không thể nào... Các người nhất định là nhầm lẫn rồi!" Trình Lượng lắc đầu,
nặn ra một nụ cười thái quá: "Sao tôi có thể ngầm chiếm tài sản của công ty
được? Chứng cứ đâu? Không có chứng cứ dựa vào gì mà bắt người?!"
"Chúng tôi nhận được báo cáo, hơn nữa đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực,
khi lên toà án, tự nhiên sẽ trình bày trước mặt anh, hiện tại xin theo chúng tôi
trở về tiếp nhận điều tra!" Âm sắc nặng nề, mặt lạnh vô tình.
"Báo cáo?!" Âm cuối của Trình Lượng đột nhiên cất cao: "Ai? Ai báo cáo tôi?
Có phải mày không? Mày? Hay là mày?"
Chó điên bị kích thích, cắn người loạn xạ.
Mấy nhân viên bị anh ta bắt lấy đều theo bản năng lắc đầu: "Không phải tôi..."
"Cũng không phải tôi..."
"Là tôi." Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo thình lình truyền vào lỗ tai anh
ta.
Trình Lượng chậm rãi xoay người, giây tiếp theo, đối diện với đôi mắt thâm
thúy của Thẩm Loan...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.