Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Quyền Hãn Đình nhìn thấu thân phận của anh ta, điều này Diêm Tẫn cũng
không kinh ngạc.
Không nói đến hệ thống tình báo mạnh mẽ gần như biến thái của nhà họ An,
chính Quyền Hãn Đình cũng có con đường thu thập tin tức riêng.
Nhưng đối phương có thể một lời nói toạc ra hành động gửi ảnh của anh ta,
giọng điệu chắc chắn, giống như tận mắt nhìn thấy, điều này anh ta vẫn có chút
kinh ngạc.
Không sai, từ việc cùng ăn cơm trưa với Thẩm Loan, ra vẻ thân mật gắp đồ ăn
cho cô, đến ra hiệu bảo thư kí chụp ảnh, cuối cùng gửi cho Quyền Hãn Đình,
đều là từng bước tính toán của Diêm Tẫn.
Chỉ vì kích Quyền Hãn Đình đến Hồng Kông một chuyến!
"Lục gia không hổ là lục gia, nhìn rõ mồn một, hiểu rõ trong lòng."
Trước đây, ấn tượng của anh ta đối với Quyền Hãn Đình bị giới hạn bởi lời bàn
tán trong miệng người khác, nói bối cảnh anh hùng mạnh, làm việc độc đoán, là
"ông vua không ngai" của Ninh Thành.
Bây giờ, thấy được sắc bén và thông minh của anh, ấn tượng trong đầu bỗng trở
nên sống động rõ nét.
Điều này làm cho Diêm Tẫn không thể không tập trung một trăm hai mươi
nghìn tinh thần, cẩn thận ứng phó.
"Tôi đã đến đây rồi, nói mục đích của cậu." Quyền Hãn Đình đi thẳng vào vấn
đề, dứt khoát nhanh nhẹn.
So với Diêm Tẫn loanh quanh lòng vòng, anh có thói quen đi thẳng hơn.
"Tôi biết, anh có thù oán với Cá Mập, vẫn luôn không giải quyết được."
"Cho nên?"
"Chúng ta có thể hợp tác." Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Diêm Tẫn đầy chắc chắn.
"Cậu quá tự cho là đúng rồi." Quyền Hãn Đình cười mỉa.
Đúng là anh có thù oán với Cá Mập, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ cam tâm
tình nguyện trở thành một con dao sắc giết người.
Từ trước tới nay chỉ có Quyền Hãn Đình anh lợi dụng người khác, hôm nay là
lần đầu tiên có người dám đánh chủ ý lên đầu anh.
Ha...
Thú vị!
"Ma Ba Tuần ra lệnh phải giết chết tôi, tính cả lũ điên Cá mập lì lợm la liếm,
không để yên..." Nói tới đây, trên mặt Diêm Tẫn thoáng hiện lên một chút tức
giận: "Nếu chúng ta có thể hợp lực, đừng nói là một liên minh Cá Mập, dù là
mười cũng không đáng kể."
Nếu không có Cá Mập hùng hổ doạ người, anh ta cũng đâu đến nỗi co đầu rút
cổ ở một góc Hồng Kông?
Không ra được, cũng chỉ có thể lợi dụng Thẩm Loan ép Quyền Hãn Đình chủ
động lộ diện.
"Cậu cảm thấy, cậu có tư cách gì để hợp lực với tôi?" Lời này, nói rất kiêu
ngăng ngạo mạn, thật sự thiếu đòn.
Nhưng mà, nói ra từ trong miệng lục gia lại như thể chuyện đương nhiên.
Diêm Tẫn nhíu mày, nhắc nhở: "Chúng ta có cùng chung kẻ thù."
"Cậu muốn mượn tay tôi, diệt trừ Cá Mập, từ nay về sau kê cao gối ngủ."
"Chẳng lẽ lục gia không muốn sao?"
Quyền Hãn Đình cười: "Vốn là muốn, nhưng sau khi ặp cậu, đột nhiên tôi lại
không muốn nữa. Giữ Cá mập lại kiềm chế Huyết Ngục, cũng có thể nhìn cậu
chằm chằm, nói như vậy, cũng không phải vô dụng lắm."
Sắc mặt Diêm Tẫn chợt đổi, đồng tử hơi co lại: "Lục gia, lời này của ngài có ý
gì?"
"Ý rất đơn giản, vì để cho cậu không dễ chịu, tôi quyết định thả Cá Mập."
"Nguyên nhân?" Diêm Tẫn bình tĩnh: "Hình như tôi không đắc tội đến Huy
Đằng, cũng chưa từng đắc tội anh nhỉ?"
Quyền Hãn Đình chợt thu nụ cười lại, đáy mắt phát ra sắc bén đáng sợ: "Thẩm
Loan là điểm mấu chốt của tôi, cậu ngàn vạn lần không nên lợi dụng cô ấy để
ép tôi lộ diện. Đây là sai lầm lớn nhất của cậu ---"
Không thể tha thứ!
Diêm Tẫn ngẩn ra.
Anh ta tưởng tượng ra trăm ngàn loại lí do, lại chưa từng nghĩ tới là bởi vì một
người phụ nữ.
"Lục gia, đây là mua bán hai bên đều có lợi, ngài thật sự không suy xét một chút
nữa sao?"
Đáp lại anh ta, là một bóng lưng xoay người đi xa.
Vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Sở Ngộ Giang đứng tại chỗ không nhúc nhích, sau khi Quyền Hãn Đình rời đi,
anh ta liền bộc lộ trước mặt Diêm Tẫn: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, những ngày tiếp
theo sẽ rất đặc sắc đấy."
Một lời thành sấm.
Buổi tối hôm đó, Cá mập biết được tin tức đã đi thẳng từ vùng duyên hải đông
nam đến Hồng Kông, Diêm Tẫm bị chặn ở trong biệt thự.
Hai bên tiến hành một trận quyết chiến kịch liệt nay tại chỗ.
Cuối cùng Hải Sa ỷ vào sự chuẩn bị và đánh úp bất ngờ trước đó, tiêu diệt toàn
bộ người của Diêm Tẫn.
Mà Diêm Tẫn mang vết thương trốn đi, không rõ tung tích.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc như thường lệ, bao phủ Hồng Kông trong ánh
vàng.
Bình yên, điềm tĩnh.
Rửa sạch mọi bóng tối và máu đỏ.
Mà Thẩm Loan vốn nên dậy sớm đến sân bay chờ máy bay, bây giờ lại đang
nằm ở trên giường lớn khách sạn, say sưa mộng đẹp.
Mà bên cạnh cô còn có Quyền Hãn Đình đang say giấc nồng.
Dưới chăn bông, hai cơ thể thân mật quấn quýt lấy nhau, cảm nhận được độ ấm
của nhau bằng cách thản nhiên chân thành nhất.
Tia nắng lung linh chiếu qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng trải khắp nửa giường.
Tôn mọi thứ trở nên tĩnh lặng đẹp đẽ hơn, giống như một bức tranh đầy ý nghĩa.
Bỗng nhiên, lông mi người phụ nữ hơi run lên, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Trở mình, đối diện với người đàn ông, giây tiếp theo đột nhiên trợn mắt.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Quyền Hãn Đình đập vào mắt, hốc mắt sâu, làn da nhẵn
nhụi, lông mi lại vừa dày vừa rậm, sao một người đàn ông lại có thể đẹp hơn cả
phụ nữ thế chứ?
Lúc đầu đôi mắt Thẩm Loan còn mơ màng, sau đó ky ức quay trở lại, đúng rồi,
đêm qua chính là người này xông vào phòng như tên cướp, không nói hai lời bắt
đầu cởi quần áo cô ra, sau đó...
Cơ thể đổ mồ hôi như mưa, tiếng thở hổn hển, còn có sự giãy giụa của cô, anh
cứng rắn...
Từng mà lại hiện lên ở trong đầu lần nữa, hợp lại thành màu đỏ thẫm, hình ảnh
hoàn chỉnh đầy mập mờ tình ái.
Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe lên, lại gần cắn mũi người đàn ông cho hả giận.
Shh...
Quyền Hãn Đình bị đau đánh thức.
Nhưng nơi có cảm giác đau lại bị xúc cảm mềm mại chiếm cứ, lành anh trong
khoảng thời ian ngắn không phân biệt rõ đâu là mơ.
Chỉ là duỗi tay ôm eo người nào đó theo thói quen, kéo cả người cô vào lòng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.