Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Loan tắt nước, rút khăn giấy ra lau tay, lúc này mới chậm rãi giương mắt
nhìn về trong gương.
Người đàn ông đã bỏ đi ngụy trang âu phục, đổi thành bộ quần áo bình thường
dễ dàng hành động, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu che khuất hơn nửa gương mặt,
bóng râm dưới vành mũ làm anh ta tăng thêm một chút bí ẩn.
"Thủ lĩnh có gì muốn làm sao?"
Diêm Tẫn xuất hiện ở WC nữ, nếu nói là ngẫu nhiên gặp mặt thật sự quá gượng
gạo.
Hiển nhiên anh ta cũng không có ý định gặp Quyền Hãn Đình, vậy thì cũng chỉ
có một khả năng ---
"Tôi tới tìm cô."
Thẩm Loan không kinh ngạc, cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Chuyện gì?"
"40% lợi nhuận nên đưa cho Orion Media, tôi sẽ nhanh chóng gửi theo giao
ước."
"Cảm ơn. Không có chuyện gì khác, tôi liền đi trước."
"Thẩm Loan!"
Bước chân người phụ nữ ngừng lại.
Diêm Tẫn cười: "Chẳng lẽ cô cho rằng tôi tới một chuyến này, ngay cả WC nữ
cũng vào, cũng chỉ để nói cho cô biết tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản?"
"Không thì sao? Anh cũng chưa nói, sao tôi biết được?"
"Vừa rồi còn khen cô thông minh, bay giờ lại bắt đầu giả ngu rồi?" Anh ta cười
mỉa một tiếng.
"Không cần khen. Anh có thể coi tôi kẻ ngu ngốc."
Người đàn ông nghẹn lời.
Thấy Thẩm Loan chuẩn bị đi, Diêm Tẫn bước lên chặn đường: "Thay tôi
chuyển một câu cho lục gia --- thấy đỡ rồi thì thôi, chó nóng nảy còn nhảy
tường, tuy Huy Đằng mạnh mẽ, nhưng Huyết Ngục cũng không phải là dễ
chọc!"
Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Loan, dần dần trở nên sâu thẳm u
ám.
"Chạm đến điểm mấu chốt... Là tôi đuối lý trước, nhưng Quyền Hãn Đình anh
ta cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt! Lật đổ Huyết Ngục, Cá mập lại nhân
cơ hội quật khởi, sớm hay muộn cũng trở thành rắc rối lớn, tin rằng anh ta cũng
không muốn nhìn thấy tình huống như vậy. Mọi người lùi lại một bước, dừng
chiến với nhau, đây mới là lựa chọn tốt nhất!"
Vậy mà lại tới xin giảng hòa.
Thẩm Loan phải thừa nhận, lời anh ta nói đúng là có lý lẽ riêng của nó.
"Được, tôi sẽ chuyển lời thay anh."
Đạt được cam đoan, Diêm Tẫn không hề ở lâu, bây giờ Cá Mập đang tuy tìm
hành tung của anh ta như điên, không nên ở lâu một chỗ.
Để giữ an toàn, anh ta tránh hết toàn bộ vị trí có camera.
Khoảng khắc trước khi xảy cửa sổ, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, nụ
cười xấu xa, ánh mắt nhìn thẳng mặt Thẩm Loan.
Anh ta nói: "Cô gái, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại." Trong mắt hiện lên tia sáng
nóng rực, toát ra sự phấn khích, giống như con sói chăm chú nhìn đồ ăn."
Đổi lấy một tiếng cười mỉa của Thẩm Loan.
Cô vứt khăn giấy đi, xoay người ròi toilet, Quyền Hãn Đình đứng ở bên ngoài
hành lang, cơ thể cao ráo, mặc dù ở bối cảnh như vậy cũng khó có thể che dấu
khí thế quanh người anh.
"Sao lâu vậy?"
Thẩm Loan cong môi: "Gặp phải một người, nên tốn chút thời gian."
Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Ai?"
"Diêm Tẫn. Anh ta nhờ em chuyển cho anh mấy câu, muốn nghe không?"
Người phụ nữ mỉm cười.
"Anh biết cậu ta muốn nói cái gì. Chẳng qua chỉ là không thể tiêu diệt Huyết
Ngục, Hải Sa không thể độc quyền một mình, tro tàn lại cháy*..." Nói xong,
lạnh lùng hừ một cái: "Cậu ta lại có thể co được dãn được."
*Tro tàn lại cháy: Sự việc đã lụn bại, nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu.
Chỉ mới không lâu trước đây, hai người vừa mới đàm phán không thành nên trở
mặt.
Bây giờ mới qua được mấy ngày, anh ta lại có thể khiêm tốn, lấy ra thành ý
giảng hòa?
Khó trách thanh thế Huyết Ngục mấy năm nay tăng cao, không thể không kể
công của người đứng đầu Diêm Tẫn này.
Thẩm Loan: "Anh nghĩ như thế nào?"
"Đúng là Huyết Ngục không thể tiêu diệt, nhưng có thể đổi thủ lĩnh."
...
Khoản tiền của Truyền Thông Quang Ấn nhanh chóng chuyển vào tài khoản của
Orion media, quả nhiên Diêm Tẫn nói được thì làm được.
Điều này, Thẩm Loan cũng không nghi ngờ.
40% lợi nhuận không ít, lên đến tám con số, nhưng đối với Truyền Thông
Quang Ấn mà nói, cũng chỉ như con bò rụng lông.
Chỉ cần không có ai gây trở ngại, cố tình làm khó, tất cả đều dễ nói.
Trừ việc lúc đầu Quyền Hãn Đình ra lệnh cho Sở Ngộ Giang tiết lộ tin tức Diêm
Tẫn đang ở Hồng Kông cho Cá Mập ra, liền vứt ân oán của hai nhà sang một
bên.
Sau đó cuộc tấn công ở biệt thự đều do bên Cá Mập sắp đặt, bày bố tỉ mỉ, từ đầu
đến cuối Quyền Hãn Đình chưa từng tham dự.
Vốn cho rằng Diêm Tẫn mọc cánh cũng khó thoát, không nghĩ tới vẫn thất bại
trong gang tấc, chỉ có thể nói, mạng của anh ta không đến đường cùng.
Đến đây, hai bên ngừng chiến.
Diêm Tẫn không làm gì được Cá Mập, mà Cá Mập cũng không thể không kiêng
dè thực lực hiện nay của Huyết Ngục, cứng đến không thể thực hiện.
Cuối cùng mọi người chỉ có thể cùng lui một bước, hai bên mạnh khỏe.
Diêm Tẫn tiếp tục làm tổng giám đốc tập đoàn Truyền Thông của anh ta, mà tất
cả thành viên của Hải Sa rút khỏi Hồng Kông, rất nhanh đã mất tin tức, hẳn là
tìm nơi để nghỉ ngơi chấn chỉnh rồi.
Cũng như vậy, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đã bước lên máy bay trực thăng,
đích đến là--
Ninh Thành!
Sau bảy ngày, suốt một tuần, trở về sơn trang Đông Li lần nữa, tim Thẩm Loan
mới yên ổn xuống.
Còn về Quyền Hãn Đình, có vợ yêu là có tất cả, dù là ở đâu, chỉ cần mắt có thể
nhìn thấy Thẩm Loan, vậy là an tâm rồi.
"Lục ca! Anh đã về rồi?!" Lục Thâm mang đôi dép lê đi lạch cạch từ cầu thang
xoăn ốc đến phòng khách dưới lầu một, tóc còn lộn xộn, như một cái ổ gà, đôi
mắt lại tỏa sáng.
Lúc này, Thẩm Loan đột nhiên bước ra từ phía sau Quyền Hãn Đình, nở nụ cười
nhạt với Lục Thâm: "Còn có tôi, tiểu thất gia."
"..." Bước chân đột nhiên cứng lại.
"Không phải cậu ở Kinh Bình sao? Tới đây khi nào?" Thẩm Loan giống như hỏi
han, nghe vào trong tai Lục Thâm lại như mỗi chữ đều có ẩn ý sâu xa, làm anh
ta rợn cả tóc gáy.
"A! Đột nhiên nhớ ra trong phòng bếp có mì sợ mới nấu, đúng lúc đang đói
bụng, em đi ăn một chén."
Nói xong, lòng bàn chân như bôi mỡ, trực tiếp chạy đi.
Đạo hạnh của hồ ly tinh quá cao, anh ta không thể trêu vào, thì cũng có thể trốn
đi?
Đang yên đang lành cười cái gì?
Lục Thâm yên lặng nhổ nước bọt, cười đến anh ta lạnh cả gáy, cũng không biết
bản lĩnh này của Thẩm Loan từ đâu ra?
Chậc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.