Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tin tức Thẩm Loan trở về không biết đã truyền tới tai Thẩm Xuân Giang kiểu
gì.
Ngủ trưa dậy, điện thoại réo liên tục như truy sát.
Cô nhìn màn hình điện thoại, nhếch môi cười khẽ, nhưng không định làm gì.
Điện thoại yên lặng chưa đến hai giây lại bắt đầu vang lên.
Lần này Thẩm Loan vẫn không để ý nhưng ở những giây cuối cùng lại bắt máy.
"... Loan Loan?"
Bởi vì cô không lên tiếng, Thẩm Xuân Giang chỉ có thể chủ động mở miệng.
"Ba." Không mặn không nhạt.
Đầu kia, Thẩm Xuân Giang bỏ qua sự xấu hổ, rồi lại không thể không căng da
đầu nói: "Nghe nói con đang ở chỗ khác? Nếu đã giải quyết rõ ràng chuyện cổ
phiếu Thiên Cơ, sao không báo một câu bình an với người nhà? Làm hại người
trong nhà lo lắng cho con..."
Lời này nói vừa thành khẩn lại chân thành tha thiết, như một tiếng thở dài, trái
tim như bị bóp nghẹt!
Trong mắt Thẩm Loan không thèm dậy sóng, ngoài cười lạnh, cũng chỉ còn lại
sự lạnh lẽo.
Kết quả là do cô sai?
"Ba, ba coi con là đứa ngu sao?" Cười như không cười, giọng điệu rét căm.
Thẩm Xuân Giang cứng người, không thể tin được loại giọng điệu châm chọc
này lại có thể do miệng Thẩm Loan nói ra.
Đứa con gái ngoan ngoãn, yếu đuỗi, nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ dám lắc
đầu, nhưng hôm nay lại...
Sau một lúc lâu Thẩm Xuân Giang không thể phản ứng lại, trong lòng bỗng có
chút cảm giác áy náy.
Nếu như Thẩm Loan cụp mi, ông ta sẽ chỉ thấy bình thường, mà khi cô không
thể kiềm chế được nữa, mở miệng oán giận, Thẩm Xuân Giang mới đột nhiên ý
thức được đứa con gái này cũng có cá tính, có thể ép cô từ một người luôn luôn
ngoan ngoãn đến nước này, có phải bản thân ông ta đã quá đáng rồi không?
Cái này gọi là — không có lòng tự trọng!
Người ta không nổi giận, ông bắt nạt người ta; người ta bắt đầu bất mãn, xụ
mặt, lạnh tim, ông mới muốn cứu vãn.
Nói đến cùng, cũng chỉ là thấy Thẩm Loan quá dễ bắt nạt nên mới không kiêng
nể gì.
"Con..."
"Ba, chó nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là người?"
Thẩm Xuân Giang chột dạ: "... Con xem con, đang nói sảng nói gì vậy?"
"Có phải mê sảng không, trong lòng mọi người đều biết rõ."
Thẩm Xuân Giang là một người ba nhưng lại bị con gãi chỉ vào mũi dạy dỗ, thả
những câu chọc, lập tức thẹn quá hóa giận: "Thẩm Loan, con đừng được một tấc
lại muốn tiến them một thước!"
Nếu là ngày thường, cô đã sớm vâng vâng dạ dạ, thuận thế chịu thua.
Hiển nhiên Thẩm Xuân Giang cũng cho là vậy.
Đáng tiếc, đã tính sai rồi...
"Ba, cùng một chiêu như vậy, một lần hai lần còn được, ba lần bốn sẽ chọc
người khác phát phiền."
"Mày!" Thẩm Xuân Giang giơ điện thoại, đáy mắt khiếp sợ.
Không khỏi nghi ngờ, đầu kia thật sự là Thẩm Loan sao?
Sao cô dám... ngỗ nghịch như thế? Nói ra những câu không đúng mực này?!
Đương nhiên Thẩm Loan dám.
Hơn nữa đã chủ mưu từ lâu!
Bây giờ, Minh Đạt bị phạt 5.7 tỷ, tài chính xuất hiện vấn đề lớn, thời cơ ngàn
năm một có một, nếu không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chẳng lẽ lại khiến
bản thân thất vọng sau bao nhiêu mưu toan?
Ngụy trang lâu như vậy, cũng đã tới lúc từ từ vạch trần mặt nạ rồi.
Nếu sớm hay muộn gì cũng phải trở mặt, cô cần gì phải giữ mặt mũi cho Thẩm
Xuân Giang?
Thẩm Loan nhìn ra xa, bên môi nở một nụ cười nhạt, khác hoàn toàn với đầu
kia giận không thể át, có vẻ như cô bình tĩnh tự nhiên như đã đoán trước được
tất cả, trong lòng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
"Con biết hôm nay ba gọi cuộc điện thoại này đến với mục đích gì."
Đáp lại cô là một tiếng cười lạnh.
Thẩm Loan cũng không để ý, tự mở miệng: "Đơn giản là Minh Đạt nộp tiền
phạt, tài chính quay vòng khó khăn nên muốn nhanh chóng khởi động dự án
vịnh Thạch Tuyền để thu hồi tài chính, bổ khuyết tổn thất."
Thẩm Xuân Giang âm thầm kinh hãi.
Bởi vì lời nói của Thẩm Loan không sai lệch tí nào với suy nghĩ trong lòng ông
ta!
Trong ấn tượng, đứa con gái này có thông minh nhưng còn lâu mới đạt được
trình độ này, có thể mạnh như thác đổ, nhìn thấu toàn cục.
Giờ khắc này, ông ta mới ý thức được phán đoán của bản thân không chuẩn xác
đến cỡ nào.
"Nếu con đã biết thì nhanh chóng quay lại công ty đi, ký ký hợp mà đồng tiệc
rượu lần trước đã hoãn lại, lấy được mảnh đất từ tay Từ Kính Sinh."
Dự án vịnh Thạch Tuyền đã ổn thoả, nhưng trước mắt hội đồng quản trị chỉ có
thể nghĩ đến biện pháp hoàn vốn duy nhất này.
Năm ngoái, do Từ Kính Sinh bị tai nạn xe cộ, chuyện ký hợp đồng mới bị lùi
lại, sau đó Thẩm Loan hình như đã quên chuyện này, cũng không nhắc đến. Ban
đầu Minh Đạt cũng không gấp, nhưng suy cho cùng mua đất cũng cần tiền, có
thể kéo nhất định sẽ kéo dài, nhưng bây giờ lại có nguyên nhân đặc thù, không
thể không đưa vào chương trình nghị sự.
Thứ nhất, chuyện bị phạt đã ầm ĩ, bây giờ đã lan khắp mạng xã hội, danh dự của
Minh Đạt tụt dốc không phanh, cần thiết phải tìm được một đối tác mạnh như
Bất động sản Cạnh Lâm để khôi phục lòng tin của công chúng.
Tiếp theo, phải bổ khuyết tổn thất, qua kiểm tra và đánh giá thì dự án vịnh
Thạch Tuyền là cách thu hồi vốn nhanh nhất.
Mà mạch máu của dự án lại cố tình nằm trong tay Thẩm Loan nên bây giờ mới
có cuộc điện thoại này.
"Nếu con đã biết thì nên hiểu rõ phải làm thế nào."Giọng điệu Thẩm Xuân
Giang lạnh lẽo.
Cô nhẹ giọng cười, giọng điệu áy náy: "Con thật sự không biết."
"Thẩm Loan, chú ý con đang nói chuyện với ai! Chuyện này không phải do con
quyết định!"
"Không phải do con? Phải không?" Nhẹ giọng hỏi lại: "Vậy giám đốc bộ phận
dự án con không làm nữa, ba tìm người khác bàn bạc với Cạnh Lâm đi."
Nói xong, cúp luôn điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Loan chính diện gay gắt với Thẩm Xuân Giang, chỉ
cảm thấy tâm trạng thoải mái, thần thanh khí sảng.
Cái hố đã đào lâu như vậy bây giờ mới phát huy tác dụng.
Tiếp theo, cô sẽ tận mắt chứng kiến tập đoàn Minh Đạt, toàn bộ nhà họ Thẩm
sụp đổ trước mặt cô, sụp đổ cho đến khi không còn gì!
Cảnh tượng như vậy, nhất định vô cùng tráng lệ...
Thẩm Xuân Giang alô ba tiếng với điện thoại, bỏ ra nhìn màn hình thấy cuộc trò
chuyện đã sớm kết thúc, ông ta tức giận gạt văng gạt tàn thuốc bằng thủy tinh
xuống đất: "Thẩm Loan! Thẩm Loan —"
Nghiến răng nghiến lợi.
Tức giận ngút trời, thư ký gõ cửa đi vào, rất nhanh phát hiện ra bầu không khí
không đúng, nhưng không thể không căng da đầu đi vào —
"Vừa rồi có mấy cổ đông gọi điện đến thúc giục, muốn ngài phải chứng thực dự
án vịnh Thạch Tuyền trong vòng 3 ngày, nếu không..."
"Nếu không cái gì?"
"Nếu không sẽ phải bãi miễn..."
"Họ dám?!" Giận càng thêm giận.
Thư ký nhỏ giọng nói: "... Chủ tịch cũng đã đồng ý."
"Cậu nói cái gì?"
Ông cụ đã đồng ý?
Sao ông ta có thể đồng ý cơ chứ?! Vị trí tổng giám đốc không thuộc về nhà họ
Thẩm, vậy thì toàn bộ tập đoàn Minh Đạt sẽ thoát khỏi sự khống chế.
Thẩm Xuân Giang không tin ông cụ có thể hồ đồ đến tình trạng này!
Gọi một cuộc điện thoại về nhà —
"Ba, ba đồng ý đề nghị bãi miễn tổng giám đốc của hội đồng quản trị?!"
"Ừm."
Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào đầu khiến Thẩm Xuân Giang hoàn toàn tỉnh
táo.
"Sao ba có thể đồng ý chứ?!"
"Xuân Giang..." Đầu dây bên kia, ông lão rất bình tĩnh: "Anh cẩn thận tính xem,
gần một năm trời, anh ngồi ở vị trí này, tập đoàn đã xảy ra bao nhiêu chuyện?
Đều có liên quan đến anh! Những chuyện trước đó không liên quan đến lợi ích
của nhóm cổ đông, cho nên họ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng lần
này, 5.7 tỷ không phải con số nhỏ, anh có nghĩ tới không, tập đoàn thiếu chỗ
vốn lưu động này sẽ tạo nên hậu quả gì?"
"Con..."
"Năng lực mở mang bờ cõi của anh không đủ, nhưng ít ra phải có bản lĩnh gìn
giữ, cho nên tôi mới để anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Nhưng sự thật đã
chứng minh, ngay cả giang sơn anh cũng không giữ được..."
Một câu nói hoàn toàn mỉa mai chê trách ông ta.
Thẩm Xuân Giang đã từng tuổi này, hai tai đỏ bừng, cánh môi ngập ngừng như
con cá không thể thở: "Ba, con..."
"Đừng nói nữa, quyết định đã được đưa ra, bắt buộc phải cho hội đồng quản trị
một câu trả lời. Có thể giúp anh tranh thủ cơ hội, cũng chỉ có dự án Vịnh Thạch
Tuyền. Thành, anh tiếp tục ngồi ở vị trí tổng giám đốc; không thành, chỉ có thể
thoái vị nhường ngôi."
Giọng điệu ông cụ cứng rắn, có thể thấy được trước đó đã hạ quyết tâm.
"Nhưng mà ba, vị trí tổng giám độc không thể để người ngoài ngồi, nếu không
sẽ không khác gì đánh một quyền thật mạnh vào quyền khống chế của nhà
chúng ta!"
"Điểm này không cần anh nhắc nhở, toi đã sớm suy xét rồi. Nếu anh đã lui lại,
tôi chuẩn bị để A Khiêm tiếp nhận."
Thẩm Xuân Giang cứng người.
Bỗng chốc, lông mày nhíu chặt.
Tuy thân phận người thừa kế của Thẩm Khiêm đã chắc chắn, nhưng cũng phải
đợi ông ta thoái lui đã chứ?
Bây giờ trực tiếp dẫm lên đầu ông ta, mặc dù là con trai ruột nhưng Thẩm Xuân
Giang cũng khó mà không có khúc mắc trong lòng.
"Ba, con không đồng ý!" Lần này, Thẩm Xuân Giang đột nhiên cứng rắn hẳn
lên.
Thẩm Tông Minh nhẹ nhàng bâng quơ: "Cũng được, vậy để Xuân Đình thay
anh ngồi vào vị trí đó, anh làm giám đốc."
Cổ họng Thẩm Xuân Giang nghẹn lại, vẻ mặt không khác gì ăn phân.
Con trai ruột không được, em trai ruột được sao?
Thà để con trai ruột còn hơn.
"Con sẽ giành được dự án vịnh Thạch Tuyền..." Chỉ cần Thẩm Loan đồng ý hỗ
trợ!
Ông ta chắc chắn sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp đi thứ thuộc về ông ta, em trai
ruột không được, con trai ruột cũng không thể!
Nếu không, mặt mũi của Thẩm Xuân Giang biết để đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.