Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Từ hai giờ đến năm giờ chiều, Thẩm Xuân Giang ngồi lì ở đại sảnh, lúc đầu còn
cảm thấy tức giận, sau đó lại dần dần thất bại, giống như một quả bóng bay
được bơm căng từ từ bị xẹp.
Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là sa sút tinh thần, ba tiếng
trống là khô cạn dũng khí.
Khi mặt trời ngã về tây, nhân viên Cạnh Lâm lần lượt ra về, lại vẫn không thấy
bóng dáng Từ Kính Sinh, chút kiên nhẫn còn sót lại của Thẩm Xuân Giang hoàn
toàn cạn kiệt.
"Tổng giám đốc Thẩm?" Thư kí thấy ông ta đột nhiên đứng dậy, không khỏi kêu
lên, cũng đứng lên theo.
"Đi!"
"Nhưng còn chưa đợi được..."
"Không đợi được." Cứng rắn bỏ xuống một câu, Thẩm Xuân Giang phất tay áo
bỏ đi.
Thư kí còn có thể làm gì?
Chỉ có thể đuổi theo thôi!
Chân trước Thẩm Xuân Giang vừa rời đi, chân sau Từ Kính Sinh đã rời công ty,
vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Loan ---
"... Việc tôi đồng ý với cô tôi đã làm được, khi nào cô mới thực hiện việc cô
đồng ý với tôi?"
"Rất nhanh."
Từ Kính Sinh kết thúc cuộc gọi, kéo cửa xe ra ngồi trên vị trí điều khiển, lại
không vội vàng nổ máy, mà lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, đón gió đêm, làm tia lửa của tàn thuốc lúc sáng
lúc tối.
Sương trắng bốc lên, che phủ khuôn mặt người đàn ông dưới làn sương mờ,
không nhìn rõ cảm xúc chân thật.
Hút xong một điếu, Từ Kính Sinh ném tàn thuốc, kéo kính xe lên, sau đó nổ
máy nhanh chóng rời đi.
...
Ngày hôm sau, Thẩm Xuân Giang đã bình tĩnh lại tới lần nữa.
"Tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ."
Hôm qua, khi rời chỗ này, Thẩm Xuân Giang liền âm thầm thề ở trong lòng,
tuyệt đối sẽ không lại bước vào đây nửa bước.
Nhưng trở về ngủ một giấc, mơ thấy mình bị hội đồng quản trị cách chức, bị
một đám người giễu cợt cười nhạo, ông ta đột nhiên bừng tỉnh, giơ tay lên lau
một cái, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Cho nên, Thẩm Xuân Giang lại tới tiếp.
Từ giây phút ông ta lại xuất hiện ở cao ốc Cạnh Lâm, thì có nghĩa đã bỏ xuống
tất cả danh dự và kiêu ngạo, khuất phục hiện thực.
Điều này làm cho Từ Kính Sinh xem trọng hơn một chút, cầu xin người khác thì
nên có thái độ cầu xin, còn kiêu kiêu ngạo ngạo thì là tổ tông.
"Tổng giám đốc Từ, ngài xem..." Thư kí thử thăm dò: "Có muốn gặp không?"
"Không cần."
Xem trọng hơn một chút thì sao? Cùng chỉ là liếc mắt một cái thôi.
Nếu Thẩm Xuân Giang tự có năng lực, có thủ đoạn, cũng không đến mức rơi
vào tình trạng khó khăn như ngày hôm nay.
Tục ngữ đã nói rồi, người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Thư kí thấp giọng đáp lại, rời đi.
Tới đại sảnh, vẫn là vị trí ngày hôm qua, Thẩm Xuân Giang đã ngồi xuống, sắc
mặt bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh vững vàng.
Rõ ràng đẳng cấp cao hơn ngày hôm qua, có kiên nhẫn hơn.
"Tổng giám đốc Thẩm, rất xin lỗi." Thư kí kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thẩm Xuân Giang cười mỉa một tiếng: "Sao, tổng giám đốc Từ vẫn không
muốn gặp tôi?"
"Ngài vẫn nên về đi."
Lần này Thẩm Xuân Giang hiếm khi không tức giận, chỉ quay đầu đi, dùng cách
âm thầm lại mạnh mẽ để thể hiện sự kiên trì của mình.
Thư kí mỉm cười, xoay người rời đi.
Có người thích chờ, anh ta cũng không có cách nào khác...
Từ sáng đến chiều, mặt trời mọc rồi lặn, lại bất lực trở về.
Mắt thấy chỉ còn mỗi ngày mai nữa là đã đến kỳ hạn hội đồng quản trị đề ra,
trong lòng Thẩm Xuân Giang đau khổ, lại không thể nào xuống tay.
Ông ta đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Giống như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ họng ông ta, từ từ, từ từ,
lặng yên không một tiếng động, dùng lực bóp chặt, cuối cùng làm ông ta hoàn
toàn ngăn cách với không khí, nghẹt thở mà chết.
Sống lưng cứng ngắc đột nhiên sụp xuống, trên mặt Thẩm Xuân Giang hiện lên
một tầng xám xịt không bình thường, che giấu tinh thần suy sụp.
Thư kí đang lái xe, bỗng nhìn thấy tình huống như vậy qua kính chiếu hậu, sợ
tới mức phanh gấp một cái: "Tổng giám đốc Thẩm, ngài không sao chứ?!"
Thẩm Xuân Giang khó khăn đè dạy dày xuống, trong khoảng thời gian này,
bệnh cũ nhiều năm không thấy đã quay trở lại: "Tôi uống miếng nước là được,
cậu lái xe cho tốt."
Thư kí cúi đầu: "Thật ra... muốn gặp tổng giám đốc Từ, còn có một cách nữa,
hơn nữa chắc chắn có thể được."
Thẩm Xuân Giang nhíu chặt mày.
"Chỉ cần cô ba đồng ý ra mặt..."
"Đủ rồi! Còn ngại tình hình chưa đủ hỏng bét sao?! Chẳng lẽ thật sự bảo người
ba như tôi lại đi ăn nói khép nép cầu xin nó?! Nằm mơ!"
"Nhưng trước mắt chỉ có cô ba mới có thể..."
"Mới có thể cái gì? Ý của cậu là, mặt mũi của tôi cộng thêm địa vị của Minh
Đạt còn không sánh được một câu của Thẩm Loan kia sao?"
"Tôi không nghĩ như vậy!" Thư kí sợ hãi.
Thẩm Xuân Giang lạnh lùng một cái: "Lái xe."
"Vâng."
Thư kí không dám nhiều lời nữa, trong lòng lại nói: "Cầu xin ai mà không là
cầu xin? Cúi đầu với Từ Kính Sinh, còn không bằng chịu thua đứa con gái ruột
thịt. Dù sao vẫn còn mối quan hệ máu mủ đó, dù Thẩm Loan có lòng làm khó
dễ, cũng sẽ không quá giới hạn.
Giữa nhân luân hiếu đạo, dù nhiều hay ít cũng sẽ có chỗ cố kỵ.
Có gì mà xấu hổ?
Nếu còn giận dỗi vì chuyện cổ phiếu lần trước, vốn là Thẩm Xuân Giang sai
trước, chủ động xin lỗi thì có sao đâu?
Đương nhiên, những lời này thư kí không thể nói, chỉ có thể yên lặng nhổ nước
bọt.
Đêm nay, Thẩm Xuân Giang thức trắng đêm không ngủ.
Trằn trọc mãi đến sáng ngày hôm sau, hình như dạ dày càng đau hơn.
"Chồng? Ông sao vậy?" Dương Lam thấy ông ta đổ mồ hôi đầm đìa, theo bản
năng ngồi thẳng dậy từ trên giường.
Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang vặn vẹo, tay ấn mạnh vào bụng.
"Đau dạ dày?"
"... Ừ, đi tìm cho anh chút thuốc giảm đau."
"Không phải đã rất nhiều năm không tái phát sao? Sao lại đột nhiên tái phát?"
"Bảo bà đi thì đi! Nói nhảm cái gì vậy?!" Tiếng quở trách lạnh lùng, rõ ràng là
không kiên nhẫn.
Ánh mắt Dương Lam buồn bã, im lặng, đứng dậy tìm thuốc cho ông ta.
Uống thuốc xong, Thẩm Xuân Giang thoải mái không ít.
Lúc ăn bữa sáng đã trở lại bình thường, nhìn không nhận ra có gì khó chịu, mặc
dù ông ta một đêm không ngủ.
"Hôm nay không ra ngoài?" Dương Lam hỏi ông ta.
"Đến công ty."
Nói rồi, đứng lên, xách chiếc áo khoác vest, lập tức đi ra ngoài.
...
Văn phòng tổng giám đốc.
Thẩm Xuân Giang đứng ở trước cửa sổ, quan sát dòng xe cộ như nước dưới lầu.
Đưa mắt nhìn cảnh vật xa xa là có thể nhìn thấy cảnh phồn thịnh của CBD.
Bởi vì đứng ở cao, cho nên mới nhìn được xa.
Nếu ông ta không còn đảm nhiệm chức tổng giám đốc Minh Đạt, vậy căn phòng
làm việc này cũng sẽ chào đón chủ nhân mới.
Khi đó, người có tư cách đứng ở trên cao nhìn xa xăm cũng không còn là ông
ta.
Địa vị và danh dự, bên nào nặng bên nào nhẹ?
Trong lòng Thẩm Xuân Giang đã sớm có một cán cân, chỉ là không đến cuối
ông ta sẽ không thừa nhận, mà thừa nhận có nghĩa rằng ông ta phải khuất phục
với đứa con gái của mình.
Không sai, là khuất phục.
Từ Kính Sinh tránh không gặp, ông ta không tin trong chuyện này không có dấu
vết của Thẩm Loan.
Cô giống như một thợ săn khôn khéo, coi ba mình như con mồi chạy trốn, bình
tĩnh nhìn ông ta hấp hối giãy giụa, sau đó mỉm cười chờ đợi con mồi chủ động
rơi vào bẫy rập.
Con chó không sủa, lúc bắt đầu cắn người, vậy mới càng đau.
Bên môi Thẩm Xuân Giang nở nụ cười, trong lòng có đủ cả lạnh lùng và chua
xót, ông ta cầm điện thoại, ấn một dãy số ---
"Loan Loan, là ba."
"Ba." Đầu kia rất bình tĩnh, thậm chí còn chắc chắn ông ta sẽ gọi cuộc điện
thoại này.
"Con thắng."
"Giữa ba với con, nói chuyện thua thắng gì chứ? Quá xa lạ, cũng tổn thương
tình cảm lắm." Chân thành, trong sáng tốt bụng, lời nói chân thật.
Thẩm Xuân Giang nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn có hơi không phân
biệt rõ mục đích chân chính của cô: "Nếu con biết, vì sao còn hùng hổ dọa
người?"
"Hùng hổ doạ người?" Thẩm Loan kinh ngạc: "Con ép ba à?"
"Không phải Từ Kính Sinh nghe lời con sao?" Thẩm Xuân Giang cười mỉa.
"Con có cái bản lĩnh gì để tổng giám đốc Từ nghe lời chứ? Ba nghĩ quá nhiều
rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.