Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Làm sao bây giờ?
Anh ta nên làm sao bây giờ?
Quai hàm bị anh ta cắn đến cứng đờ, nắm chặt nắm đấm.
Lòng bàn tay nặn ra một lớp mồ hôi lạnh, sự khủng hoảng làm Từ Kính Sinh
không thể bình tĩnh, không hiểu sao lại bực bội.
Qua hôm nay, Hạ Linh sẽ chỉ trốn anh ta càng xa hơn.
Muốn gặp lại, khó càng thêm khó.
Cất bật lửa, Từ Kính Sinh trở lại mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái
đang mơ màng ngủ, dường như muốn khắc sâu cô vào trong óc, khảm vào linh
hồn.
Bỗng nhiên, anh ta thấp giọng nhẹ lẩm bẩm: "A Linh, em nói cho anh đi, làm
sao mới có thể cầu xin em tha thứ đây?"
Đáp lại anh ta chỉ có sự yên lặng thì không có cái khác.
Hai mắt cô gái nhắm chặt, Từ Kính Sinh giống như mê muội giơ tay xoa má cô
ấy, hết sức nhẹ nhàng, động tác dịu dàng sợ làm cô ấy tỉnh giấc.
Trong mắt toát ra tham luyến và đau khổ, rối rắm quấn lấy, giống như những
mũi kim dày đặc chi chít, một cây rồi lại một cây, không ngừng chui vào trong
lòng anh ta.
Bàn tay di chuyển qua phần cổ mảnh khảnh của cô gái, thuận thế đi xuốngdừng
ở trước ngực.
Áo tắm là loại có cổ áo chéo hình chữ V, bên trong không mặc gì cả.
Chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra, rồi lại vén lên, thì sẽ nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp
trước mắt.
Anh ta nghĩ đến cô ba năm, từng đêm dài đằng đẵng, đều chỉ có thể dựa vào hồi
ức để an ủi, hiện giờ, Hạ Linh đang nằm ở chỗ anh ta giơ tay là có thể với tới,
dưới ánh trăng, cô gái đang ngủ say giống như một món quà được mở ra.
Tim Từ Kính Sinh đập rộn ràng, hầu kết hơi động.
Nếu anh ta chiếm lấy cô, có phải có thể sẽ kích thích những cảm giác mà cô
từng giành cho anh ta, tìm được tình yêu cuồng nhiệt, ngọt ngào?
Người đàn ông bị mắc kẹt trong ngõ cụt.
Tiến lên là vực sâu vạn trượng, lui về phía sau là vách đá cao vời vợi.
Không...
Từ Kính Sinh bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng thu hồi lại bàn tay không
khống chế được.
Nếu thật sự làm như vậy, Hạ Linh sẽ hận anh!
Nhưng phản ứng của cơ thể không lừa được người — anh muốn cô!
Một bên là bản năng của đàn ông, một bên là lý trí giằng co.
Từ Kính Sinh cảm thấy mình bị phân liệt thành hai con người khác nhau, một
người xúi giục anh ta nhào lên đi, một người sốt ruột kéo anh ta trở về.
"A —"
Cuối cùng, gầm nhẹ một tiếng, xông ra khỏi cửa.
Nhưng ngay lúc anh ta mở cửa, bàn chân nâng lên một nửa cứng đờ ở giữa
không trung.
"Chị, quần áo đây — em và ba cùng nhau phục vụ chị, mệt đến..." Hỏng rồi.
Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên im bặt.
Hạ Hoài và cả Hạ Hồng Nghiệp phía sau anh ta, cứ như vậy đụng phải Từ Kính
Sinh đang mở cửa.
Ba người đàn ông, hai đối diện một.
Cũng không ai mở miệng trước.
Hạ Hoài trong lúc nhất thời ngẩng đầu nhìn vào phòng, xác định là chị anh ta
đang ở trong này, ánh mắt sắc bén đảo qua Từ Kính Sinh.
Người đàn ông quần áo xộc xệch, mặt mũi tràn đầy xuân tình, cúi người xuống,
hai tay vô thức như ôm ôm ở phía bụng trước, như đang muốn che chắn gì đó.
Vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt chột dạ.
Hạ Hoài vừa nhìn thấy thì còn có gì mà không rõ?
Trực tiếp nắm chặt tay xông lên, vội vã đánh tơi bời: "Mày tốt lắm thằng họ Từ
này, ở dưới đang lúc bắt đầu tiệc rượu ký hợp đồng, mày mẹ nó lên lầu quấy rầy
chị gái của tao?! Đồ lưu manh! Không chết đánh chết mày thì ông đây không
phải họ Hạ!"
Đánh là đánh thật, mỗi cú đấm đều dồn hết sức lực.
Hạ Hoài đỏ mắt, giống như nghe cơn đang điên cuồng nổi giận, vừa đánh vừa
mắng, lại càng không thấy hả giận, còn trực tiếp dùng chân đá.
Trong nháy mắt đó, Từ Kính Sinh ngơ ngẩn.
Đến nỗi anh ta quên mất phải phản kháng, cũng quên mất phải né tránh, cứ như
vậy bị đánh.
Đúng rồi, người nhà họ Hạ vốn không biết anh ta và A Linh từng có một cuộc
hôn nhân, hiện tại mình giống như nổi lên lòng háo sắc, lưu manh xông vào
phòng của phụ nữ, đánh chết cũng đáng đời!
Hạ Hồng Nghiệp đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn, không kêu dừng
cũng không khuyên can, để Hạ Hoài nổi điên.
Nếu cẩn thận quan sát thì không khó phát hiện, đáy mắt ông ta tích tụ sự sắc
bén, phát ra sát ý rét lạnh.
"Đánh chết mày cái thằng bụi đời này... Chỉ bằng mày mà cũng xứng mơ ước
chị tao sao? Cũng không soi mặt vào nước tiểu của mình xem là cái mốc gì!"
Tay năm tay mười, đấm sau lại tàn nhẫn hơn đấm trước.
Từ Kính Sinh bị đánh đến ngồi xuống trên mặt đất, hai mắt ngẩn ngơ, lỗ mũi có
chất lỏng ấm áp chảy xuống, hai bên gò má sưng đỏ với tốc độ dùng mắt thường
cũng có thể thấy được, khóe miệng cũng bị ăn một đấm, bắt đầu bầm tím.
Hạ Hoài còn ngại không đủ, đuổi sát tiến lên, trèo lên trên người đối phương,
giọng nói càng ác độc hơn: "Cho mày cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này, mày
cho rằng mày là chủ tịch bất động sản Cạnh Lâm thì tao không không có cách
nào chơi chết mày sao? Tiểu gia tao mẹ nó đánh cũng không lầm!"
Từ Kính Sinh bị anh ta kéo lấy cổ áo, tựa như một con vịt bị xách cổ.
Vô lực ngồi phịch xuống, nhưng cũng không cạc cạc gọi bậy.
Từ lúc ba người chạm mặt, đến khi Hạ Hoài ra tay, rồi cho đến lúc này anh ta
hoàn toàn chiếm thế thượng phong, đạp anh ta ngã nhào trên mặt, toàn bộ quá
trình Từ Kính Sinh không rên một tiếng, tựa như... cố ý nằm yên để bị đánh?
Hạ Hoài vốn là không phải người cẩn thận, lại đắm chìm trong cơn tức giận vì
chị mình có khả năng bị người khác sàm sỡ, tất nhiên cũng không nhận ra Từ
Kính Sinh khác thường.
Nhưng tất cả điềunày đều bị Hạ Hồng Nghiệp nhìn rõt, dù sao cũng ăn cơm
nhiều hơn mấy chục năm, sao có thể không nhận ra chuyện mờ ám trong đó?
Mắt thấy anh ta cũng đã bị đánh nhiều rồi, đang chuẩn bị mở miệng để thằng
con trai ngốc nghếch nhà mình dừng lại, đúng lúc này, phía sau cửa phòng bỗng
nhiên kéo ra —
Hạ Linh giật mình nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt: "Ba, A Hoài? Hai
người đang làm gì thế?!"
Hạ Hoài cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo cưỡi trên người Từ Kính Sinh đánh
đấm: "Chị, chị sang bên cạnh đợi đi, miễn cho máu lại bắn vào trên người, mấy
việc thô bạo thế này để em làm là được rồi. Yên tâm đi, em nhất định sẽ thay
chị dạy dỗ lại thằng lưu manh đáng chết này, cho nó biết cái gì gọi là — thiên
lương vương phá*!"
* Dạng rút gọn của câu: Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản đi:)))
Hạ Linh: "..." Tuy rằng thằng em trai này hơi ngốc, nhưng trong lòng vẫn rất ấm
áp.
Từ Kính Sinh: "..." Lạnh đến phát run.
Hạ Hồng Nghiệp: "..." Sao tôi lại đẻ được thằng con trai thế này, che mặt, thật
sự không muốn nhìn nữa.
Hạ Hoài hồn nhiên không biết.
Anh ta cảm thấy mình tựa như một anh hùng, mặc áo giáp, cầm binh khí, cả
người bi tráng.
Nếu phía trước có con sông, lại có thêm một chút gió, có khả năng anh ta sẽ
trực tiếp ngâm một câu —
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn."
*Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.
"Em dừng lại." Hạ Linh bỗng nhiên mở miệng.
"Chị, chị đứng yên đi, em đã nói chị đứng ra xa một chút mà..."
"A Hoài, đừng đánh nữa, chị nói em dừng lại!" Hạ Linh thấy trên mặt Từ Kính
Sinh nhiều chỗ bị thương, lỗ mũi cùng khóe miệng đều không ngừng chảy máu,
trong lòng biết còn như vậy nữa nhất định sẽ xảy ra chuyện, giọng điệu không
khỏi có thêm vài phần nghiêm khắc.
Đồ ngốc Hạ Hoài này cũng chưa phát hiện được điều gì.
Nhưng ngược lại đôi mắt già của Hạ Hồng Nghiệp lại thâm trầm, ánh mắt băn
khoăn đảo qua giữa Hạ Linh và Từ Kính Sinh, mày hơi nghiêm túc.
"Ba, ba khuyên A Hoài một tiếng đi, đánh chết một mạng người thì làm sao bây
giờ?"
Thấy Hạ Hoài không nghe, Hạ Linh chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về
phía ba của mình.
Hạ Hồng Nghiệp khẽ nâng cằm, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: "Dạy
dỗ lưu manh thì khuyên cái gì khuyên mà? Chết người thì ba chịu trách nhiệm!"
Khí phách, điên cuồng, duy ngã độc tôn*.
*Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Cũng không biết mấy anh em này có phải là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã không,
mà lúc Hạ Hồng Nghiệp buông lời hung ác thì giống đúc như Quyền Hãn Đình.
Hạ Linh nghẹn lại: "... Ba, ba làm vậy quả thực chính là coi mạng người như trò
đùa!"
"Mạng của tên lưu manh cũng không bằng trò đùa."
"..."
"A Hoài, đánh mạnh lên cho ba, dùng nắm đấm nói cho nó biết sao bông hoa lại
màu hồng!"
"Đúng vậy!" Hạ Hoài nghe được chỉ thị, lập tức giống như được tiêm máu gà.
Hạ Linh lo lắng đến mức mồ hôi đầy đầu, lúc Từ Kính Sinh lại há mồm phun ra
một ngụm máu tươi nữa, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
"Đừng đánh! Anh ấy sẽ chết mất—"
Nói xong muốn xông lên phía trước, chân còn chưa nước ra đã bị Hạ Hồng
Nghiệp kéo trở về.
"Ba!" Cô gái hốc mắt đỏ bừng, nôn nóng không giống giả vờ.
"Con gái ngoan, A Hoài đang giúp con hết giận, nhưng sao dáng vẻ của con lại
không quá cảm động thế?" Trong ánh mắt khôn khéo của Hạ Hồng Nghiệp hiện
lên một tia nghi ngờ.
Cả người Hạ Linh cứng đờ.
"Sao thế, con biết thằng lưu manh họ Từ này à?"
Đường đường là chủ tịch bất động sản Cạnh Lâm, nghề nghiệp tôn quý, nhưng
từ trong miệng Hạ Hồng Nghiệp lại trở nên xấu xa không chịu nổi.
"Ba, con..."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng rên đè nén, Hạ Linh giương mắt
nhìn lên, giây tiếp theo, khóe mắt muốn nứt ra.
Chỉ thấy Hạ Hoài giơ nắm đấm, nhắm ngay mũi Từ Kính Sinh chuẩn bị đấm
xuống.
Hạ Linh hét lên một tiếng, hành động đã nhanh hơn suy nghi, nhào lên trước
dùng sức túm lấy Hạ Hoài.
Sức lực nhỏ bé của cô ta sao có thể lôi được một người trưởng thành đang tức
giận?
Cũng may, Hạ Hoài bị kéo nghiêng người một cái, nắm đấm lệch khỏi quỹ đạo
ban đầu, rơi xuống bên cạnh tai Từ Kính Sinh, như một trận cuồng phong.
"Chị! Chị làm gì thế?!"
"A Hoài, đủ rồi, đánh tiếp anh ta sẽ chết đấy!"
"Đáng đời! Ôi... chị đừng kéo em mà, như vậy không dùng sức được..."
Hai tai Từ Kính Sinh vù vù, trong miệng nếm được mùi máu, tầm mắt cũng dần
dần mơ hồ, giống như giây tiếp theo sẽ ngất đi.
Nhưng mà trong nháy mắt Hạ Linh xông lên, cả người anh ta tựa như đang
trong trạng thái chờ đột nhiên được tiếp nguồn điện, ánh mắt phát ra ánh sáng
kinh người.
Nóng bỏng như lửa, lại nóng rực tựa mặt trời chói chang.
Hạ Linh cố ý chuyển tầm mắt, không nhìn thẳng anh ta.
Tia sáng trong mắt người đàn ông bỗng nhiên ảm đạm xuống, sau lưng suy sụp,
cả người một lần nữa lại lảo đảo trên mặt đất...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.