Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Cậu yên tâm, tớ sẽ không nói ra ngoài, cũng không nói với bất kỳ ai, những
người khác sẽ không biết."
"Khải Hân, xin lỗi, tớ..."
"Được rồi, đã là chị em thân thiết thì đừng nói những lời khách sáo này."
Diêu Quân Lăng nước mắt lưng tròng gật đầu, đôi mắt ngập tràn cảm kích.
Trương Khải Hân than nhẹ: "Bây giờ có thể nói cho tớ biết đầu đuôi câu chuyện
không?"
"Tớ... chọc vào người không nên dây, tất cả chuyện này đều do anh ta trả thù,
nói cho cậu biết cũng vô dụng, bởi vì ai cũng không giúp được..."
Trương Khải Hân nghe thấy vậy vô cùng kinh ngạc.
Diêu Quân Lăng không giống giả vờ nản lòng tuyệt vọng, đã từng là con cưng
của trời, cao cao tại thượng, vậy giờ bây giờ lại học cách chấp nhận số mệnh?
Đến tột cùng là ai có bản lĩnh lớn như vậy? Tập đoàn Diêu Thức cũng không để
trong mắt.
"Có thể nói cho tớ biết người đó là ai không?" Trương Khải Hân thử nói.
Diêu Quân Lăng mím môi, sau một lúc lâu mới mở miệng lần nữa —
"Là... Lục gia."
Hai mắt Trương Khải Hân trừng lớn, không thể tin: "Sao cậu lại chọc vào anh
ta?!"
Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Diêu Quân Lăng nhưng rất nhanh đã biến
mất không thấy, đổi lại dáng vẻ yếu đuối đáng thương: "Trong bữa tiệc sinh
nhật của Thẩm Khiêm, tớ và Thẩm Loan đã xảy ra một ít chuyện không thoải
mái, đúng lúc bị anh ta nhìn thấy, cho nên..."
Trương Khải Hân không khỏi nhíu mày: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà anh ta
ra tay tàn nhẫn với toàn bộ tập đoàn Diêu thị?"
Diêu Quân Lăng nhấp môi, không nói chuyện nghiễm nhiên cam chịu.
Còn đã làm loạn chuyện gì không thoải với Thẩm Loan, chi tiết cụ thể im bặt
không nhắc tới.
Gương mặt cúi gằm, tóc dài rối tung hai bên, mỗi một hành động đều rất yếu ớt
khiến người ta liếc mắt một cái đã không kiềm chế được muốn yêu thương.
Lần xung đột đó, vốn Diêu Quân Lăng phải xin lỗi trước mắt mọi người, nhưng
cô ta lại không muốn mất mặt, chờ đến khi cô ta chuẩn bị tâm lý xong định mở
miệng thì Quyền Hãn Đình đã dẫn Thẩm Loan nghênh ngang rời đi.
Lúc ấy trong lòng cô ta đã có dự cảm không ổn, quả nhiên —
Không quá hai ngày, Huy Đằng đơn phương xé bỏ hợp tác với Diêu thị.
Hơn nữa cấm tất cả hình thức vận chuyển vận tải đường thuỷ của Diêu thị.
Vì thế, ba Diêu không hiểu chuyện gì, hai mắt mê mang.
Ông ta không thể hiểu nổi, rõ ràng hai bên đang hợp tác rất vui vẻ, bên Quyền
Hãn Đình vì sao nói trở mặt liền trở mặt, thậm chí một cơ hội biện giải cũng
không cho, đã lập tức đẩy mọi chuyện vào đường cùng như vậy!
Trong lòng Diêu Quân Lăng lại biết rất rõ, Quyền Hãn Đình xả giận cho Thẩm
Loan, không tiếc giận chó đánh mèo toàn bộ Diêu thị!
Cô ta không dám nói ra.
Ba Diêu coi trọng sự hợp tác với Huy Đằng bao nhiêu, cô ta càng sợ mọi
chuyện sẽ vỡ lở bấy nhiêu.
Nhưng cuối cùng ba Diêu vẫn biết, nhờ người hỏi thăm các nơi, cúi đầu khom
lưng.
Ông ta nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như Huy Đằng ngại ông ta đưa ra
mức giá quá thấp, hay như tỷ lệ xuất hàng trong nửa đầu năm giảm 10% so với
cùng kỳ năm ngoái.
Nhưng lại không thể nghĩ tới chính con gái rượu của đào hố chôn ông ta như
vậy!
Ngày thường cưng chiều con gái đến vậy mà ba Diêu tức đến nghiến răng
nghiến lợi, giơ tay tát một cái rõ mạnh.
Không có con đường vận tải đường thuỷ lớn mạnh của Huy Đằng, hàng hóa của
Diêu thị chỉ có thể chuyển sang vận chuyển bằng hình thức đường bộ.
Tất nhiên, phí tổn cũng tăng lên rất nhiều.
Sau khi thực hiện được một thời gian, phần lớn lợi nhuận đã bị dồn nén, thậm
chí giờ đây họ còn thua lỗ liên tục khiến Diêu thị rơi vào tình trạng khủng
hoảng hơn bao giờ hết.
Vì thế, ba Diêu phiền não đến bạc đầu, hoàn cảnh nhà họ Diêu gia vô cùng bi
thảm, gió thảm mưa sầu.
Tục ngữ nói, muốn cởi chuông cần người cột chuông.
Ba Diêu rất rõ ràng, nếu muốn làm nguôi cơn giận trong lòng Quyền Hãn Đình,
chỉ có Diêu Quân Lăng mới có thể làm được.
Bởi vậy, chợt vừa nghe nói Minh Đạt và Bất động sản Cạnh Lâm tổ chức tiệc
rượu ký hợp đồng, ông ta liền gọi con gái theo —
"Ba mặc kệ con dùng cách gì, cầu xin cũng được, khóc cũng được, nếu không
nữa thì trực tiếp dập đầu nhận sai, tóm lại nhất định phải khiến Thẩm Loan tha
thứ, nghe rõ chưa?!"
Mỗi một lỗ chân lông trên người Diêu Quân Lăng đều từ chối.
Kiêu ngạo như cô ta, sao có thể quỳ xuống dập đầu?
"Ba, con không muốn đi, xin ba......"
Trước kia, chỉ cần cô ta dùng kiểu giọng điệu này cói chuyện với ba Diêu, ông
ta đều sẽ mềm lòng, sau đó vô điều kiện đồng ý bất cứ điều kiện của cô ta.
Nhưng lần này lại không như thế.
Thái độ của ba Diêu vô cùng cứng rắn, mặc cho cô ta cầu xin thế nào cũng
không dao động.
"Chuyện tới bây giờ, không có muốn hay không, mà là con phải làm thế! Nếu
không chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty phá sản, đến lúc đó, chúng ta sẽ chỉ còn
hai bàn tay trắng!"
"Mà con sẽ không còn là cô chủ nhà họ Diêu, tất nhiên cũng sẽ không có tư
cách tham dự các bữa tiệc giới nhà giàu. Vòng quan hệ của con sẽ thu nhỏ, tầm
mắt sẽ hạn hẹp, theo thời gian sẽ từ từ mời nhạt trong biển người. Quân Lăng,
con nói cho ba biết, con hy vọng bản thân biến thành như vậy sao?"
Người phụ nữ hoảng sợ lắc đầu.
"Vậy đồng ý với ba, đi xin lỗi Thẩm Loan, dù thấp hèn cũng không sao. Nhẫn
nhất thời đổi lấy bình an cả đời, hiểu chưa?" Giọng điệu của ba Diêu lộ rõ sự dụ
dỗ.
Diêu Quân Lăng ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
So với chuyện không thể làm con nhà giàu, tôn nghiêm là cái gì chứ? Kiêu ngạo
là cái gì chứ?
Cho nên, hôm nay cô ta tới đây là có mục đích, không phải Thẩm Khiêm, cũng
không phải bất cứ thanh niên sáng láng tài giỏi nào ở đây, mà là — Thẩm Loan!
Từ lúc tiệc rượu bắt đầu, cô ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội.
Nhưng xung quanh Thẩm Loan trước sau không thiếu người, đầu tiên là Thẩm
Xuân Giang dẫn cô giới thiệu với một đám khách quý, sau đó lại bị Quyền Hãn
Đình kéo đi nhảy điệu mở màn, sau đó nữa lại có một đám người vây quanh.
Mắt thấy tiệc rượu đã trôi qua hơn nửa, nếu còn không hành động thì thật sự sẽ
không còn cơ hội...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.