Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Sao cậu có thể làm như vậy?" Trong một góc, Trương Khải Hân đã nhìn thấy
hết thảy đi đến bên cạnh Diêu Quân Lăng, vẻ mặt đầy nét căm giận.
Người ở phía sau rũ mắt xuống, mấp máy môi nhưng lại không nói gì.
Im lặng chịu ấm ức so với việc nổi giận đùng đùng thì lại càng làm cho người ta
cảm thấy xúc động.
Trương Khải Hân chỉ cảm thấy có một nỗi chán ghét đang dâng lên ở trong
lòng, nhìn thấy bạn thân của mình chịu xỉ nhục so với việc chính mình bị đánh
còn khó chịu hơn rất nhiều lần —
"Mình đi tìm cô ta tranh luận phải trái!"
"Khải Hân, cậu bình tĩnh chút đi, đừng như vậy..." Diêu Quân Lăng bắt lấy tay
của cô ấy, ánh mắt hoảng loạn, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi: "Cậu đấu không lại cô ta
đâu, phía sau cô ta còn có Quyền Hãn Đình chống lưng!
Lời này không nói thì còn không sao, nhưng vừa nói ra Trương Khải Hân liền
phát hỏa.
"Quyền Hãn Đình thì giỏi lắm chắc? Cô ta thì cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông
mà thôi!"
"Hừ! Cậu nhỏ tiếng chút đi, lỡ như bị người khác nghe được thì phải làm sao?
Lục gia không dễ chọc vào đâu."
"Nghe thấy thì nghe thấy, mình không tin Ninh Thành to lớn như vậy, Quyền
Hãn Đình hắn có thể một tay che trời! Chính mình ngang ngược thì cũng thôi
đi, lại còn dung túng cho Thẩm Loan làm càn, quả nhiên, có chủ nhân như thế
nào thì chó cũng là cái dạng như vậy!"
"Khải Hân! Loại tiểu nhân nhỏ bé như chúng ta đối với Quyền Hãn Đình chả
khác nào lấy trứng chọi đá thôi, chúng ta không thắng được hắn đâu. "Trên
khuôn mặt cô gái trừ vẻ bất đắc dĩ ra thì chỉ có thể cam chịu số phận vậy.
"Đừng nói những lời ủ rũ như vậy nữa, cho dù Quyền Hãn Đình có ngang
ngược như thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải hiểu đạo lý chứ? Nói không
chừng anh ta chỉ bị Thẩm Loan che mắt thôi, chứ không nhìn thấy rõ bộ mặt
thật của cô ta."
"Nhưng mà..." Trong mắt Diêu Quân Lăng hiện lên một tia đấu tranh, ẩn chứa
sợ hãi.
"Đừng có mà nhưng mà nữa, cậu không dám thì mình thay cậu đi!" Nói rồi, bỏ
tay cô ta ra, bước nhanh đi đến phòng tổ chức yến hội.
Ở phía sau, Diêu Quân Lăng muốn nói nhưng lại thôi, biến thành bộ dạng yếu
đuối, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hiện ra đầy vẻ quỷ quyệt.
"Khải Hân, cậu đợi mình với..."
Trong phòng yến hội.
Thẩm Loan chỉ mới đi toilet có một chút thôi, trở về lại thấy bên cạnh Quyền
Hãn Đình có rất nhiều có cô gái trẻ đẹp.
Chiếc váy dài màu hồng lam phác họa ra dáng người mảnh khảnh mà uyển
chuyển, diện mạo thanh thuần, một đôi mắt không vướng chuyện nhân gian, lại
có bộ ngực đẫy đà càng thêm phần gợi cảm, quyến rũ người khác mà không hề
hay biết.
Mà chính lúc này Tiếu Doanh Doanh đang nâng chén với Quyền Hãn Đình,
ngón tay trắng nõn cầm lấy chân cốc, làm tôn thêm màu đỏ của rượu, càng thể
hiện lên sự tinh xảo.
Đúng là một bức tranh phong cảnh mùa xuân đẹp mỹ lệ.
Đáng tiếc, lại gặp phải một người quê mùa không biết thưởng thức.
Quyền Hãn Đình có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô gái này một cái,
cũng không biết là nói cái gì, chỉ thấy nét mặt tươi cười của đối phương bỗng
trở nên cứng đờ, sắc mặt xanh đỏ đan xen lẫn nhau.
"Đang nói chuyện gì thế?" Thẩm Loan tiến lên phía trước, động tác rất tự nhiên
mà khoác vào cánh tay của người đàn ông, chuyển mắt hướng về cô gái đang
đứng ở trước mặt mình.
Quả đúng là một người phụ nữ ưu tú.
Còn đẹp hơn khi nhìn từ xa — ngũ quan thâm thúy, lộ ra một nét phong tình,
làn da trắng nõn, cứ như toát ra ánh hào quang.
Quyền Hãn Đình: "Không nói gì cả." Anh chỉ là muốn cảnh cáo cô gái này cách
xa một chút, không được chắn tầm mắt của hắn.
Cô gái vẻ mặt xấu hổ.
Thẩm Loan giả vờ như trạng thái không hiểu rõ lắm, ra vẻ tò mò mà dò hỏi: "Vị
này là..."
Quyền Hãn Đình: "Không rõ lắm."
Không khí lúc này có chút cứng đờ.
Cô gái tiến lên hai bước, điềm tĩnh tươi cười, vừa nhìn là thấy giống như thiếu
nữ thanh thuần ở nhà bên, nhưng đuôi mắt lại toát ra vẻ ẩn ý đầy quyến rũ, có
thể kết hợp hai loại khí chất mâu thuẫn này lại một cách hoàn mỹ, hơn nữa còn
thành thạo như thế, thật sự rất hiếm gặp.
Vẻ đẹp của cô ta, không thể nghi ngờ.
Đôi môi đỏ nhỏ nhẹ hé mở: " Chị ơi, chị thật xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng
mà vẫn có thể xinh đẹp như vậy. Tôi tên là Điền Y Y, hôm nay là đi cùng ba tôi
đến đây, vô cùng vinh hạnh." Nói xong thẹn thùng cười, nghịch nghợm lè lưỡi:
"Thật ra, vào ngày bình thường thì tôi cũng không thích trang điểm cầu kì như
này đâu, đi ra ngoài dạo phố toàn là trang điểm rất nhẹ nhàng. Chỉ là hôm nay ở
một nơi như thế này, cảm thấy không trang điểm đẹp đẽ một chút, thì sẽ thất lễ
với người chủ trì tiệc và những người khách đến tham dự khác, sớm biết như
vậy thì tôi cũng sẽ giống như chị, thoải mái tự nhiên, như vậy lại rất tự tại. "
Những lời này, vừa nghe thì cảm thấy đều là đang khen ngợi Thẩm Loan.
Ít nhất Quyển Hãn Đình một tên trai thẳng cứng như sắt thép này lại không phát
hiện ra có gì kỳ lạ cả.
Nhưng sóng ngầm đang nổi nên mãnh liệt giữa những người phụ nữ với nhau,
làm sao dễ dàng bị người ngoài nhìn thấu chứ.
Điền Y Y nói Thẩm Loan trang điểm nhẹ nhàng, mà chính mình chỉ khi đi ra
ngoài dạo phố mới làm như vậy, ngụ ý chính là, Thẩm Loan không đủ coi trọng
bữa tiệc rượu này, lấy cái trang điểm như đi ra ngoài dạo phố cũng dám đến đây
gặp người khác.
Mà cô ta thì không như vậy, chuẩn bị trước, trang điểm tỉ mỉ, coi trọng khách
đến và chủ bữa tiệc, không hề qua loa một chút nào cả.
Sự giáo dưỡng của thiên kim hào môn trên người mình phô ra vô cùng nhuần
nhuyễn.
Trái lại Thẩm Loan, nói dễ nghe một chút là tính cách tùy ý, nói khó nghe hơn
đó chính là thất lễ.
Nói như vậy, rõ ràng là đang ám chỉ, lại còn nhân cơ hội ở trước mặt Quyền
Hãn Đình biểu hiện ra nét ngây thơ nghịch ngợm, đúng là một mũi tên trúng hai
đích.
Nhưng mà mưu kế của cô ta lại dùng sai đối tượng rồi, Thẩm Loan từ trước đến
giờ không để cho người khác làm bàn đạp cả, muốn chà đạp cô, cũng không biết
tự lượng sức mình xem mình có cái bản lĩnh đấy hay không đã!
Chỉ nhìn cô ta ngoẻn miệng cười, mặt mày lãnh đạm phảng phất mắt nháy lên
linh động, có một loại ánh sáng cùng hàm ý không nói lên lời.
"Cô Điền, có lẽ cô nhận lầm người rồi. Tôi chỉ có hai người chị gái và một anh
trai, đều họ Thẩm, không biết từ khi nào lại có thêm một cô em gái họ Điền vậy
."
"Còn nữa, tôi năm nay 20 tuổi, nhìn dáng vẻ của cô đi, chắc là cũng phải 25- 26
tuổi rồi chứ nhỉ? Tôi làm sao có thể đảm đương nổi cái chức danh chị gái này
cơ chứ? Hay là nói, mấy lão dưa chuột nhăn nheo bây giờ đều thích lướt sơn
xanh — giả vờ non nớt?"
Nói đến đây, Thẩm Loan mặt mày đều cong lên: "Chỉ đùa một chút thôi mà, cô
không để ý chứ?"
Điền Y Y: "..."
"Còn việc trang điểm nhẹ nhàng." Thẩm Loan nhướng mày, nghiêng đầu nhìn
về phía bên người đàn ông bên cạnh, thở dài một hơi, hình như có chút buồn
rầu: "Bạn trai tôi nói nói những cái đồ trang điểm đó rất nhiều hàm lượng chì
với thủy ngân, khuyên tôi nên ít dùng. Còn nói cái gì mà trời sinh đã có khí chất
diễm lệ, không trang điểm lại càng đẹp hơn. Nhưng thật ra cô, trên mặt cô trát
một lớp phấn dày như vậy, không thấy khó chịu sao?"
"Vẫn, vẫn tốt..." Điền Y Y biểu cảm cứng đờ, cô ta đúng là là đã xem nhẹ người
phụ nữ này rồi...
Lúc đầu còn cho rằng, Thẩm Loan xuất thân là nửa cái con gái nhà danh giá,
chắc là không hiểu mấy quy tắc ngầm và mấy lời nói sắc bén đầy ẩn ý này đâu.
Không ngờ, thế mà lại là một cao thủ!
Nhưng mà Điền Y Y cô ta lăn lội trong cái giới hỗn tạp này nhiều năm như thế,
cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy.
Lập tức lộ vẻ mặt khó xử, nhắc nhở nói: "Tam tiểu thư nói những lời này, trái lại
làm tôi không cần lo lắng nữa, nhưng mà ở đây lại có nhiều cô gái khác trang
điểm kiều diễm như thế, cô làm cho các cô ấy sao mà được chứ?"
Một câu nói này đã muốn cho Thẩm Loan trở thành cái đích để cho mọi người
chỉ trích, nhưng có thể dễ dàng như vậy sao?
Chỉ thấy Thẩm Loan chậm rãi cười, trực tiếp làm lơ sự khiêu khích của Điền Y
Y, ngược lại nhìn về phía Quyền Hãn Đình, hài hước nói: "Xem ra Điền tiểu
thư không vừa lòng với những gì anh nói?"
Điền Y Y sắc mặt trắng bệch, cô như thế nào lại quên lời này đều là từ miệng
Quyền Hãn Đình mà ra chứ, anh cho rằng bạn gái mình trang điểm nhẹ nhàng
lại càng thêm đẹp?
Ánh mắt hoảng hốt, vội vàng mở miệng giải thích: "Không phải...ý của tôi
không phải như vậy đâu..."
Quyền Hãn Đình ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, cô ta chỉ cảm thấy can đảm đều mất
hết, tay chân lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, Điền Y Y đột nhiên liền hiểu ra tại sao người đàn ông này lại
trở thành ông vua không ngai của Ninh Thành này — uy nghi nghiêm nghị, cao
không thể với tới!
Bên cạnh có người thấy thế, liền vội vàng cười cười hòa giải, nhưng mà trong
tối ngoài sáng lại thiên về phía Thẩm Loan hơn.
Tiệc rượu do chính nhà người ta tổ chức, người ta trang điểm nhẹ nhàng hay là
trang điểm đậm thì liên quan gì đến cô ta cơ chứ?
Mời cô ta đến, còn dám lên mặt nữa sao?
Đúng là biến chính mình thành cọng hành?
Lần này đúng là xách không nổi bộ dạng ngu xuẩn của cô ta, lại còn muốn
quyến rũ Quyền Hãn Đình?
Trừ khi người đàn ông này mù!
Điền Y Y cắn cắn môi dưới, dáng vẻ ủy khuất làm người ta thương xót: "Xin
lỗi, là tôi đã đi quá giới hạn rồi."
Nói xong, chuyển tay cầm lấy cái ly ở trong khay, một ly đưa cho Thẩm Loan,
một ly giữ lại cho chính mình: "Vừa rồi nói chuyện đã đắc tội với cô, hy vọng
cô ba lòng dạ rộng lượng, đừng chấp nhặt với tôi được không?"
Thẩm Loan cười lãnh đạm không nói, cũng không hề có ý định nhận lấy ly
rượu, lông mày nhỏ nhẹ nhàng nhướng lên, giây tiếp theo, lại nhẹ nhàng dời
tầm mắt.
Cô gái cầm chén rượu tay giơ ở giữa không trung, sắc mặt khẽ biến đổi, đáy mắt
xẹt qua một tia tức giận, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục vẻ mặt như
thường, thu tay lại, trạng thái rất tự nhiên hào phóng, khóe miệng vẫn cười
nhưng lại hiện ra vẻ xấu hổ.
"Cô ba nhà họ Thẩm đúng là một người có tính tình rộng lượng, lại nói thế nào
đi chăng nữa, người đến đều là khách, cũng không nên vô lễ như thế chứ." Một
giọng nữ thanh thúy vang lên, có sự lanh lẹ cùng quả quyết, lời nói lại không hề
dễ nghe chút nào.
Trương Khải Hân tiến lên hai bước, thần thái nghiễm nhiên giống như một hậu
vệ, đứng ở trước mặt Thẩm Loan.
Diêu Quân Lăng đi theo ở phía sau không biết đã dừng bước từ lúc nào, biến
mất trong đám đông người xem.
Điền Y Y ánh mắt hơi lóe lên, cô ta bây giờ đúng là rất xấu hổ, và hy vọng sẽ có
người đứng ra đứng cùng chiến tuyến với cô ta: "Khải Hân..."
Hai người này cũng là người quen của nhau, ở trong cùng một giới, trong vòng
danh gia vọng tộc vừa so bì với nhau, vừa là bạn tốt của nhau.
Trương Khải Hân quay đầu lại cười dịu dàng với cô ta, lời nói lại giống như là
nói cho Thẩm Loan nghe: "Đừng lo lắng, trước mặt nhiều khách khứa và trưởng
bối như vậy, tôi tin rằng, còn có ai dám làm càn nữa! Một số người cho rằng
trèo cao rồi thì có thể không coi người khác ra gì sao? Nên nhớ, cô chính là
thiên kim danh chính ngôn thuận của nhà họ Điền danh tiếng, cũng không phải
cùng cấp bậc với hạng gà rừng cũng không thể trở thành phượng hoàng này,
càng không thể nào nhập vào làm một — mất giá! "
Nói xong còn cười khiêu khích với Thẩm Loan.
Thẩm Loan lúc này còn chưa phản ứng lại kịp, sắc mặt Quyền Hãn Đình hơi
trầm xuống.
Trương Khải Hân chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên,
máu trong người như đông cứng lại, nhưng chợt nhớ tới Diêu Quân Lăng bị
chịu ấm ức, hơn nữa Điền Y Y còn bị ức hiếp đến mức muốn khóc cũng không
khóc được ở ngay chỗ này, cô ta đột nhiên nghiến răng chống đỡ!
Lúc này đột nhiên cảm thấy mình giống như một hiệp sĩ, chiến đấu với bất công
bênh vực kẻ yếu, trường kiếm thiên nhai.
Mọi người ngược lại hít một hơi khí lạnh, cô chủ họ Trương này đúng thật là
gan to bằng trời, dám dìm mặt mũi Thẩm Loan xuống ngay trước mặt Quyền
Lục gia, đừng nói là cô, ngay cả đến cha cô cũng không dám kiêu ngạo đến như
vậy.
Lại có trò hay để xem rồi đây!
Vẻ mặt Quyền Hãn Đình lạnh lùng, đang chuẩn bị mở miệng nói, nhưng Thẩm
Loan lại ném cho anh một anh mắt như muốn nói yên tâm đi, còn trấn an mà
cười cười.
Trong nháy mắt đảo mắt nhìn về phía Trương Khải Hân, ánh mắt bỗng chốc
nhiễm nhiên trở lên sắc bén, nở một nụ cười nhẹ, không có vội vàng cũng
không hề nóng nảy.
Lúc này còn có thể cười được, bản lĩnh được bồi dưỡng thật sự là làm cho mọi
người phải ngước mắt.
"Cô Trương chỉ biết có một mà không hề biết hai. Còn có một câu nói là:
"Phượng hoàng mà rụng lông thì cũng chẳng khác gì gà". Nghe nói cô đi du học
ở nước ngoài mới trở về nước không lâu, vậy thì hôm nay tôi sẽ thay mặt các
giáo viên, giúp cô ôn tập lại những truyền thống văn hóa uyên bác tinh thâm của
chúng ta." Vừa nói, tầm mắt vừa liếc qua cô ta và nhìn Điền Y Y ở phía sau:
"Còn nữa, cô cũng có thể nghe thử một chút, cô tiểu thư phượng hoàng xuất
thân danh giá? "
Điền Y Y nghiến răng nghiến lợi, cô gái này vậy mà lại dám châm chọc cô
chính là phượng hoàng rụng lông sao?!
Rõ ràng là cô tức giận đến mức muốn chết, rất muốn phát điên lên, nhưng mà
vì để duy trì sự thân thiết, cô ta vẫn phải tiếp tục giả vờ tỏ ra vô cùng đáng
thương.
Dưới sự mâu thuẫn như vậy khiến cho biểu cảm của cô ta nhìn qua trông vô
cùng mất tự nhiên, thậm chí là méo mó đến biến dạng.
Cổ họng Trương Khải Hân như nghẹn lại.
Thẩm Loan lại không để ý đến điều đó, chính mình tự mở miệng nói: "Người ta
thường nói, kẻ tự ý thức sẽ nhẹ dạ, kẻ thiếu ý thức thì luôn thấp thỏm! Lời nói
của Trương tiểu thư có thể nói là đả thương đối thủ một ngàn, thì sẽ làm tổn
thương chính mình tám trăm, thực sự không hề sáng suốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.