Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 586: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 586



Nói lời ác độc làm tổn thương người khác, chính mình cũng bị mang tiếng

chanh chua đanh đá.

Còn nữa, Trương Khải Hân không phải cũng đã tự đứng ra, tội gì phải đứng lên

thay?

Chính chủ còn chưa đứng ra đối mặt, cô đã chen mồm vào, nói dễ nghe một

chút thì gọi là bênh vực kẻ yếu, còn nói khó nghe hơn thì là xen vào chuyện của

người khác.

Mà Thẩm Loan từ đầu đến cuối, vẫn luôn mỉm cười, giọng nói thong thả không

nhanh không chậm, còn có phong thái quý cô hơn so với những vị tiểu thư nhà

danh giá ở đây.

Ai cao ai thấp, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

Vốn dĩ, Trương Khải Hân chỉ trả đũa thay bạn thân, muốn gây cho Thẩm Loan

một chút phiền toái nho nhỏ, không ngờ lại bị đối phương chỉ thẳng vào mũi

dạy bảo trước mặt bao nhiêu người.

Lúng túng, khó xử, xấu hổ và tức giận, đủ loại cảm xúc đồng loạt dâng lên trong

lòng.

Trở thành tình huống cưỡi hổ khó xuống.

Mặc dù Trương Khải Hân kích động, nhưng cô ta cũng không ngốc, những lời

nói của đối phương vừa hóa giải lại vừa mang công kích, châm chọc cô ta

không có lòng tự trọng, nhưng cố tình người ta lại nói rất có lý.

Lập tức, mặt mũi đỏ bừng lên, ấp úng không được một câu phản bác nào cả.

Điền Y Y thấy cô ta vô dụng như vậy, vẻ mặt ngây thơ trong sáng lập tức hiện

lên một tia tức giận, âm thầm đưa cho cô ta một ly rượu.

Không phải Thẩm Loan không muốn uống rượu sao?

Từ chối một lần, chẳng lẽ còn có thể từ chối lần thứ hai?

Đó chính là không nể mặt khách!

Vẻ mặt Trương Khải Hân không hiểu ra sao.

Điền Y Y liếc mắt nhìn ly rượu chân cao lại âm thầm ra hiệu quay đầu thoáng

nhìn qua Thẩm Loan.

Trương Khải Hân bỗng dưng hiểu ra, ánh mắt bỗng trấn tĩnh lại, giống như bị

đả thông hai mạch Nhâm Đốc, duỗi tay cầm lấy ly rượu vang đỏ từ tay Điền Y

Y, cười từ tốn: "Dù sao đi nữa, cũng không thể không có phép lịch sự." Ánh mắt

lướt qua mọi người xung quanh: "Gây chuyện ồn ào đã làm phiền đến mọi

người rồi, trước tiên tôi xin tự phạt, xin lỗi mọi người!"

Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cho dù là lời nói, hay là dáng vẻ, cũng không có chỗ nào phải chê.

Gọi là " nền nã hào phóng" cũng không quá đáng.

Uống xong, đặt ly chân cao xuống khay, lại duỗi tay cầm một ly rượu khác vẫn

chưa ai đụng vào, cười cười đưa đến trước mặt Thẩm Loan: "Vậy thì có phải cô

ba cũng nên bày tỏ chút lòng thành chứ?"

Ly rượu này nếu Thẩm Loan không uống, vậy thì đó có nghĩa là coi thường tất

cả mọi người đang đứng ở đây.

Mũ lớn chụp trên đầu, muốn ép chết cô!

Điền Y Y âm thầm vui sướng trong lòng, ánh mắt nhìn Thẩm Loan cũng hiện

lên một tia khiêu khích.

Khí tràng xung quanh Quyền Hãn lạnh lùng, Thẩm Loan cười nắm lấy tay anh,

đầu ngón tay khe vuốt ve bàn tay anh, một cái động tác nhỏ như vậy thành công

khiến anh bình tĩnh lại.

Mọi người chỉ cảm thấy không khí ấm áp vừa biến mất trong chốc lát lại quay

về.

Cô nhận lấy ly rượu, tay nhẹ nhàng lay động, vẻ mặt trầm tĩnh.

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình âm u, nếu không có Thẩm Loan kịp thời xoa dịu,

nếu không anh đã nổi cơn giận dữ từ lâu rồi.

Loại phụ nữ mặt chuột tai khỉ này nên bị tát một phát chết luôn, không cần nể

nang gì cả! Trong từ điển của anh, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối mới là luật! Đối

với những kẻ không để trong mắt thì không cần phải nói nhiều làm gì, trực tiếp

ra tay mới dứt khoát.

Mặc dù đơn giản thô bạo, nhưng lại rất hữu hiệu!

Nhưng Thẩm Loan thì khác, cô thích thưởng thức dáng vẻ giãy giụa hấp hối

xinh đẹp của con mồi, thích thủ đoạn giết người vô hình...

Trương Khải Hân thấy cô dễ dàng nhận lấy ly rượu như vậy còn có chút ngơ

ngác không kịp phản ứng lại.

Còn Điền Y Y thì cong môi nở nụ cười, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia

đắc ý.

Giống một con gà mái thắng trận, ngay cả bộ ngực cũng ưỡn lên.

Nhưng mà ngay lúc cô ta đang đắc chí, Thẩm Loan lập tức lướt qua Trương

Khải Hân đi về phía cô ta, giây tiếp theo rượu vang đỏ đổ ào từ trên đỉnh đầu

người phụ nữ xuống, giống như đài phun nước chảy xuống từ mọi phía, trên

trán giống như những vệt máu bị người ta cắt ra, vừa hay cô ta cũng mặc một

chiếc đầm dạ hội nhạt màu, càng làm nổi bật hơn.

Một giây trước vẫn là tiểu tiên nữ má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, chớp mắt

một cái bỗng biến thành gà rớt vào nồi canh, chật vật lúng túng.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Âm nhạc ngừng, âm thanh rì rào bàn tán cũng dừng lại, ngay cả tiếng hít thở

mỗi người cũng ngừng lại, nhẹ nhàng chầm chậm.

Thẩm Loan bình tình thu tay lại, ánh mắt như có như không lướt qua mọi người

xung quanh đang trong trạng thái đờ đẫn, cuối cùng lại quay về với Điền Y Y:

"Tôi nhận ly rượu từ tay cô Trương, cũng không có nghĩa là sẽ uống rượu cô

kính tôi. Thế nào, hay là nói, người nhà họ Điền tự cho là có thể điều khiển

người khác trong lòng bàn tay, coi nhà họ Trương như dao tùy tiện sai khiến

hả?"

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của tổng giám đốc Điền và tổng giám đốc Trương

đang đứng trà trộn trong đám đông vây xem con gái mình cãi nhau bỗng thay

đổi.

Tổng giám đốc Trương dáng người cao lơn thô kệch, vóc dáng điển hình của

người phía Bắc, mắt hổ trợn trừng, không giận tự uy.

Mới đầu, ông ta chỉ coi là cô con gái của mình tranh cường háo thắng, không để

ý.

Về sau tình hình quay ngược lại, dường như bắt đầu mất khống chế, ông ta liền

cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc này trực giác và sự khôn khéo của người làm ăn bỗng hiện ra sự tinh tế.

Lại nghe thấy Thẩm Loan nói vậy, lập tức phản ứng lại, cô con gái nhà họ Điền

xấu tính, dựa vào cái gì mà cô ta trốn ở sau lưng lén lút điều khiển, Khải Hân

phải nghe cô ta chỉ huy vớ vẩn?

Đắc tội Thẩm Loan, chẳng khác nào đắc tội nhà họ Thẩm, đắc tội Quyền lục

gia, đến lúc đó, mọi tội lỗi đều đổ xuống đầu con gái ông ta, nhà họ Điền lại

sạch sẽ không liên quan.

Tưởng bở!

Tổng giám đốc Trương lập tức xông đến, vươn tay kéo con gái mình về sau

lưng, hung tợn trừng mắt nhìn Điền Y Y.

Ông ta mới không thèm để ý cái gì là bề trên hay không, đối với kẻ địch phải vô

tình giống như gió thu cuốn sạch lá vàng.

Điền Y Y bị dọa đến mức lui về sau nửa bước, vẻ mặt hoảng hốt.

Tiếp theo tổng giám đốc Điền không đứng yên được nữa.

Vóc dáng ông ta gầy còm, đầu hói một nửa, đôi mắt lại lộ rõ ra sự khôn khéo,

dáng vẻ nhỏ bé của đàn ông phía nam bày ra vô cùng đúng chỗ.

Vốn dĩ ông ta còn có chút chột dạ, nhưng mà cái trừng mắt kia của tổng giám

đốc Trương thật sự rất mất mặt, già đầu rồi còn tính toán chi li với con cháu,

thật sự cho là Điền Y Y nhà ông ta không có chỗ dựa, có thể tùy ý bắt nạt sao?

Lập tức đẩy ra đám người, xông lên, che trước mặt Điền Y Y, đứng giằng co với

tổng giám đốc Trương.

Ánh mắt đối nhau, mơ hồ có tiếng leng keng.

Vốn dĩ là mấy cô con gái dưới đáy âm thầm tranh nhau, lại biến thành phụ

huynh chính điện đối đầu.

Lần này, có kịch hay để xem rồi.

Mà Thẩm Loan sau khi tung ra một câu như vậy đã tự động rời xa chiến trường,

giao lại sân khấu cho hai vị tuyển thủ tiếp theo biểu diễn, cũng làm cho buổi

tiệc ký kết hợp đồng lần này càng thêm rực rỡ vẻ vang.

Cô vô tội bị cuốn vào, bây giờ lại bảo toàn nguyên vẹn lui ra, toàn bộ quá trình

không bị dính líu, thực sự khiến người khác nể nang.

"Tiểu hồ ly!" Quyền Hãn Đình cắn lỗ tai cô, cười khẽ.

Thẩm Loan chỉ cảm thấy một cơn tê dại từ tai truyền đến, bên tai từ từ ửng đỏ:

"Anh tránh xa em ra..."

"Không xa được, đã bị em hấp dẫn sâu đậm rồi, ngay cả linh hồn bé nhỏ cũng

mất, làm sao bây giờ."

"Vậy..." Ánh mắt lúng liếng: "Đêm nay về nhà tìm hộ anh linh hồn bé nhỏ có

được không?"

Trái tim Quyền Hãn Đình tê rần, toàn thân trên dưới đều muốn nổ tung.

"Được, tự em nói." Giọng nói nặng nề, trầm khàn gợi cảm.

Thẩm Loan cười khẽ: "... Anh chỉ có chút tiền đồ như vậy hả?"

"Gia ở trước mặt em chưa bao giờ có tiền đồ."

"..." Đó! Lại bị anh nói cho câm nín nữa.

Thẩm Loan đầu hàng nhận thua.

So không mặt mũi cô không so kịp.

Bên đây, vợ chồng son tán tỉnh không coi ai ra gì, bên kia lại giương cung bạt

kiếm, chạm vào là nổ.

"Lão Trương, ông xông lên trừng mắt nhìn con gái tôi làm gì?!" Tổng giám đốc

Điền mở miệng chất vấn.

Điền Y Y yếu đuối sợ hãi trốn sau lưng ba mình, phô bày hết ra dáng vẻ yếu

đuối đáng thương.

Ánh mắt len lén nhìn về phía Quyền Hãn Đình, lại bắt gặp anh và Thẩm Loan

đang thân mặt nói chuyện, gương mặt vốn lạnh lùng sắc bén cũng trở nên vô

cùng dịu dàng.

Điền Y Y nghiến răng, nỗi ghen ghét trong lồng cuồn cuộn dâng lên như muốn

chôn vùi cô ta.

Dựa vào cái gì chứ?

Thẩm Loan một đứa con riêng sinh ra đã không vẻ vang, không nhận được giáo

dục tốt đẹp của giới thượng lưu, vẻ ngoài cũng bình thường, ngay cả tính cách

cũng là kiểu kiêu căng ương ngạnh, không có một chút khí chất dịu dàng đoan

trang.

Tại sao Quyền Hãn Đình lại coi trọng cô?

Điền Y Y thật sự không nghĩ ra, bản thân mình kém Thẩm Loan ở đâu?

Cho dù là điều kiện nhà họ Điền không bằng nhà họ Thẩm, nhưng chắc chắn

không kém đến nỗi nào; lại nói đến vẻ ngoài của bản thân, cô ta vốn dĩ thiên

sinh lệ chất, sau đó đổ bao nhiêu tiền vào tiêm filler, sửa một chút, spa, ngoại

trừ mặt còn có cả cơ thể, đều được chăm sóc chỉnh sửa hoàn mỹ không tì vết; lại

nói tư thái, mỗi động tác của cô ta, mỗi một biểu cảm, đều là kinh nghiệm đúc

kết lại qua vô số buổi yến tiệc, tuyệt đối không thể soi ra nửa điểm sai lầm.

Tại sao Quyền Hãn Đình lại không nhìn đến cô ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.