Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Mọi người mồm năm miệng mười, tiếng bàn tán không thèm che dấu.
Tất nhiên cũng truyền tới tai ba con nhà họ Điền.
Sắc mặt Điền Y Y đỏ lên, ngón tay nắm chặt làn váy, hận không thể tìm khe đất
để chui vào.
Khuôn mặt tổng giám đốc Điền cũng không nhịn được, ánh mắt dữ tợn như
muốn ăn thịt người: "Chuyện gì cũng đều đẩy lên trên người của Y Y nhà chúng
tôi lả, nói cứ như con gái ông không sai ấy."
Nếu như không có Trương Khải Hân tự chủ trương, nhảy vào đổ dầu vào lửa,
chuyện cũng sẽ không loạn thành như bây giờ.
Tổng giám đốc Trương nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Được lắm họ
Điền, không biết hối cải còn muốn trả đũa sao?!"
Tổng giám đốc Điền: "Rõ ràng là ông nói hươu nói vượn, vú lấp miệng em."
Mọi người đều thầm nghĩ họ Điền này thật vô sỉ, lợi dụng người ta mà không
cảm thấy xấu hổ, lại còn liên tiếp hất nước bẩn vào người người ta.
Sau này việc buôn bán, hay là nói chuyện hợp tác gì đó, tránh được thì nên
tránh.
Tổng giám đốc Trương tức giận đến gân xanh nổi lên, từng gặp người không
biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.
Đúng lúc này, Trương Khải Hân được ba bảo vệ, vẫn đang trong trạng thái ngẩn
người, bỗng nhiên đứng ra, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người lập tức đi về
phía Thẩm Loan, dừng lại trước một khoảng cách, đứng yên, sau đó khom lưng
90°—
"Thật xin lỗi, lúc trước là tôi không biết rõ tình hình, không lựa lời, hy vọng cô
có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
Thái độ chân thành, giọng điệu khiêm tốn.
Thẩm Loan không nói gì, cô ta vẫn luôn giữ động tác khom lưng, so với Diêu
Quân Lăng làm bộ làm tịch, đây mới là thái độ xin lỗi nên có.
Trương Khải Hân bất ngờ hành động khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.
Diêu Quân Lăng đứng ở cách đó không xa, sắc mặt khó coi.
Khuôn mặt Điền Y Y lập tức giống như ăn phải phân.
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả người vây đều đổ dồn lên trên người Thẩm
Loan.
Xem cô có thái độ thế nào.
"Không sao, cô Trương cũng không phải là có ác ý, nhưng mà, sau này nhìn
người thì vẫn nên đánh bóng lại đôi mắt, miễn lại đưa tới tai họa không đáng
có."
Trương Khải Hân lúc này mới đứng thẳng người, trong mắt có vẻ biết ơn: "Cảm
ơn."
Thẩm Loan vẫn cười nhạt như cũ.
Từ lúc cô đón được ly rượu vang Trương Khải Hân đưa tới, lại sang tay hất lên
trên đầu Điền Y Y, đã đủ để thấy cô có thái độ không giống nhau với hai người
này,
Cho nên, tha thứ cũng không phải đột ngột, cũng không phải không có giá trị.
Trương Khải Hân lại xoay người nhìn mọi người đang vây xem, giọng nói chân
thành: "Để mọi người chê cười rồi."
"Không sao..."
"Quá lời rồi..."
Sôi nổi tỏ vẻ thông cảm.
"Cô con gái nhà họ Trương này trái lại cũng rất biết điều đấy."
"Tuy rằng tính cách hơi khờ khạo một chút, nhưng tâm tư lại không độc ác,
dáng vẻ cũng rất tốt, so với cô con gái nhà họ Điền kia thì mạnh hơn không biết
bao nhiêu lần."
"Xét đến cùng, vẫn là vấn đề giáo dục. So sánh với tổng giám đốc và tổng giám
đốc Điền thì sẽ biết."
"Biết sai có thể sửa, cũng biết cúi đầu."
"..."
Rõ ràng toàn là lời khen ngợi.
Nếu so sánh hai người, Điền Y Y thảm rồi.
Trương Khải Hân tự nhiên hào phóng, còn vẻ nhu nhược của cô ta lại làm nền,
nhìn không chịu nổi.
Bộ lễ phục dạ hội bị rượu làm ướt thành một vệt đỏ loang lổ, kề sát trên da, có
cảm giác chật chội nặng nề.
Nhưng chuyện này cũng chưa tính là lớn, bởi vì chuyện hay sẽ còn ở phía sau—
"Lúc này tôi đã xin lỗi, cũng nhận sai rồi, có phải nên đến lượt Y Y bày tỏ thái
độ không?" Trương Khải Hân mỉm cười nhìn về phía Điền Y Y đang tránh ở
phía sau tổng giám đốc Điền.
Chỉ là ý cười kia lại không chạm đến đáy mắt.
"Đúng vậy, cô Trương đã xin lỗi rồi, hiện tại có phải nên đến lượt cô Điền
không?"
Điền Y Y không lộ mặt, cũng không lên tiếng.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ...
"Nếu hai người đều sai, lùi xuống một bước còn chưa tính. Không biết cô ta còn
ngoan cố làm gì?"
"Đã làm sai chuyện, nên gánh vác trách nhiệm, đứa bé ba tuổi cũng đều hiểu
đạo lý này, nhưng người này hai mươi mấy tuổi lại một chữ cũng không biết—
quả thực buồn cười!"
"Khách phạm vào điều kiêng kỵ của chủ vốn đã không nên rồi. Thấp đầu, chịu
thua, thì có gì đâu? Cần gì phải náo loạn làm mọi người đều không thoải mái?"
Trương Khải Hân đi qua, ra vẻ thân mật mà cầm tay Điền Y Y, cười nói: "Cậu
đừng hồi hộp, chỉ xin lỗi mà thôi, đơn giản mà? Không phải cậu am hiểu điều
này nhất sao? Cô Thẩm rất dễ nói chuyện, cậu đi thử đi!"
Nói xong, dùng sức lôi cô ta, đẩy về phía của Thẩm Loan đang đứng.
Bước chân Điền Y Y lảo đảo, suýt nữa té ngã, thét lên chói tai: "Cô làm gì
thế?!"
"Dẫn cô đi xin lỗi." Trương Khải Hân nở nụ cười.
"Có bệnh!" Nói xong, tránh khỏi sự trói buộc của cô ta, Điền Y Y trốn về vị trí
ban đầu: "Rõ ràng là cô ta hất rượu vang đỏ vào tôi trước, dựa vào cái gì mà
muốn tôi phải xin lỗi?"
Trương khải hân: "Không phải cô khăng khăng để tôi đi mời ly rượu kia sao?"
Sắc mặt Điền Y Y khẽ thay đổi: "Ai bảo cô đi mời rượu? Đừng ở đây nói hươu
nói vượn nữa! Ở đây có ai nhìn thấy tôi nói cô đi mời không?"
"Mọi người đều có thể làm chứng, không phải cô nhét cái ly này vào trong tay
tôi sao?"
Điền Y Y: "..."
Tổng giám đốc Điền thấy con gái bị ăn hành, đúng lúc mở miệng: "Khách khứa
mời chủ nhà ly rượu, hợp tình hợp lý, có vấn đề gì sao?"
"Tất nhiên là có vấn đề." Tổng giám đốc Trương kéo con gái ra, ba làm ra chiến
tranh, tất nhiên phải để ba tới quyết đấu: "Mời rượu không sai, nhưng ỷ vào
mình là khách mà muốn ép chủ nhà uống, thì còn gọi là mời sao? Cũng không
kém là ép buộc đâu!"
"Tôi nói này, người nào đó bị hất rượu, hoàn toàn là tự tìm — đáng đời!" Tổng
giám đốc Trương gằn từng chữ một, nói ai thì trong lòng mọi người đều biết rõ
ràng.
Tổng giám đốc Điền tức giận đến tròng mắt sắp trừng ra ngoài
"Ông, ông..."
"Ông" nửa ngày, lại không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tổng giám đốc Trương cười lạnh: "Xin lỗi đi, ở đây có nhiều đôi mắt đang nhìn
đó."
Ý là, nhiều đôi mắt đang nhìn, chờ làm trò cười cho bữa tối nay đi!
Khuôn mặt tổng giám đốc Điền lúc xanh lúc tím.
Điền Y Y thấy ba mình cũng bắt đầu không chống đỡ được, lập tức cũng có chút
hoảng hốt.
Nhưng cô ta không thể hạ thấp thể diện, càng không thể nuốt trôi giọng điệu đó
Dựa vào cái gì mà Thẩm Loan hất rượu và cô ta, cô ta lại còn phải ăn nói khép
nép?
Thấy hiện trường vẫn đang tiếp tục giằng co, đúng lúc này, Quyền Hãn Đình
bỗng nhiên mở miệng —
"Điền Đăng Minh."
Tổng giám đốc Điền sửng sốt, ai gọi ông ta?
Nghiêng đầu, theo giọng nói nhìn lại, lơ đãng đâm thẳng vào đáy mắt u ám
thâm thúy của đối phương: "Lục, Lục gia..."
Ánh mắt sợ sệt, da đầu tê dại.
"Xin lỗi."
"?"
Quyền Hãn Đình giơ tay bao lấy Thẩm Loan: "Muốn tôi nói lần thứ hai sao?"
Tổng giám đốc Điền mồ hôi lạnh đổ như mưa, vội không ngừng lắc đầu:
"Không không không, không cần."
Điền thị cùng Huy Đằng hợp tác nhiều năm, xem như bạn nối khố.
Lúc đầu cho rằng Quyền Hãn Đình ít nhiều cũng sẽ chừa cho ông ta chút mặt
mũi, dù sao, một thứ đồ chơi như phụ nữ nhân và một người mang đến lợi ích,
căn bản không cần tự hỏi, chắc chắn là người sau sẽ có ích hơn người trước.
Không ngờ, Quyền Hãn Đình vậy mà lại từ bỏ ông ta, mà ủng hộ Thẩm Loan!
Hay là... Là thật sự yêu?
Nghĩ đến đây, tổng giám đốc Điền lập tức để mồ hôi lạnh, nếu là sự thật, vậy Y
Y không phải đã đắc tội với cô gái mà Quyền Hãn Đình đặt ở đầu quả tim sao?
Mà Lục gia lại có tiếng là bênh vực người của mình và rất mang thù...
Rùng mình một cái, mặt như màu đất.
"Y Y!"
"... Ba?" Ánh mắt vô tội, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đi, xin lỗi cô Thẩm đi."
"Ba! Sao ba lại có thể để con—"
Bốp!
Một cái tát trong trẻo rơi xuống: "Nói con đi thì đi đi! Còn muốn ba nói mấy
lần?!"
Một giây sau tổng giám đốc Điền đã lật mặt, trầm giọng gào lên.
Cả người Điền Y Y ngốc, người đàn ông trung niên đang tức giận trước mắt vẫn
là người ba luôn cưng chiều, muốn gì cho đó của cô ta sao?
"Ba?" Một tiếng ba này, sợ hãi lại mang theo chất vấn, nghi ngờ đan xen với uất
ức.
Tổng giám đốc Điền lạnh mặt, mặt không cảm xúc, cũng không hề dao động khi
con gái đang oán trách: "Lặp lại một lần cuối cùng, đi xin lỗi cô Thẩm!"
Điền Y Y cắn nát cánh môi, dưới ánh mắt ngầm có ý uy hiếp ánh của ba, không
tình nguyện đi đến trước mặt Thẩm Loan.
"Đúng..."
"Tôi không chấp nhận." Không chờ cô ta nói xong, Thẩm Loan mở miệng cắt
ngang.
Điền Y Y bỗng chốc giương mắt, khó có tin mà nhìn cô: "Cô, cô nói cái gì?"
"Tôi nói, không chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Quyền Hãn Đình lạnh lùng liếc Điền Đăng Minh một cái, trong lòng người sau
lộp bộp, trong đầu chỉ thoáng hiện hai chữ —
Xong rồi!
Trừ mấy trò cười của mấy người phụ nữ, cùng với chủ tịch bất động sản Cạnh
Lâm Từ Kính Sinh thấy mặt không thấy người ra, tổng thể mà nói, tiệc rượu
cũng gọi là viên mãn.
Sau khi tan cuộc, khách khứa lần lượt rời đi.
Diêu Quân Lăng đến một mình, ba của cô ta đã bị kéo vào danh sách đen của
tập đoàn Huy Đằng, những chỗ có Quyền Hãn Đình xuất hiện, thì không thể
mời ông ta.
Còn cô ta cũng phải dựa vào quan hệ nhà với họ Trương mới có thể vào tiệc
rượu.
Lúc rời đi tất nhiên cũng cùng một chỗ với Trương Khải Hân.
"Mặc thêm áo đi? Buổi tối gió lớn." Nói xong, Diêu Quân Lăng đưa áo trong
tay khoác lên trên vai cô ta, người đi ngang qua thấy, ai cũng nói một câu hai cô
gái này tình cảm thật tốt.
"Cảm ơn." Trương Khải Hân nhàn nhạt lên tiếng, cũng không quá vui vẻ.
Lông mày Diêu Quân Lăng nhíu lại, hiển nhiên đã nhận ra sự lạnh nhạt của cô
ta, nhưng lại không rõ nguyên do.
Cô ta trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó, thật cẩn thận thử nói: "Tâm trạng
không tốt sao?" Giọng nói dịu dàng, thái độ quan tâm.
Trương Khải Hân lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía cô ta...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.