Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Tầm mắt đối phương tới quá thẳng, quá mãnh liệt, Diêu Quân Lăng đột nhiên
không kịp dự phòng, rất khiếp sợ.
Không khỏi lùi về phía sau nửa bước, mới đứng vững được.
"Khải Hân, cậu, sao cậu lại nhìn tớ như thế?"
"Nhìn cô như thế nào?"
"Chính là ánh mắt đó..."
"Ừm, ánh mắt làm sao vậy?"
Diêu Quân Lăng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy người trước mắt này có loại xa
lạ nói không nên lời.
Cô ta dừng lại một chút, giống như tổ chức lại ngôn ngữ, sau một lúc lâu: "...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khải Hân, cậu đừng làm tớ sợ."
Trương Khải Hân không nói một tiếng, vẫn mãnh liệt nhìn chằm chằm cô ta.
Diêu Quân Lăng bị ánh mắt như vậy nhìn đến da đầu tê dại, cả người không
được tự nhiên.
"Quân Lăng, lúc trước cũng là vì cậu đắc tội với Thẩm Loan cho nên mới liên
lụy đến toàn bộ Diêu thị bị Hãn Đình trả thù đúng không?" Trương Khải Hân
đột nhiên hỏi nói.
Nói xong, trên mặt Diêu Quân Lăng rõ ràng hiện lên một tia tức giận cùng oán
hận.
Lúc trước có lẽ còn có thể che dấu được, nhưng sau khi Trương Khải Hân và cô
ta cũng từng bị Thẩm Loan làm nhục xong, giống như tìm được đồng minh có
thể liên hợp, có tri âm đồng cảm, những thứ âm u, xấu xí, hung ác đó đều không
cần phải tiếp tục che giấu nữa.
Bởi vì những người cùng trốn trong bóng tối, có thể cùng âm u.
"... Cậu cũng thấy rồi đấy, Thẩm Loan chính là một người phụ nữ làm bộ làm
tịch, trong lòng âm u như vậy đấy. Nhìn thì giống như rất chính trực, nói rất
đàng hoàng, thật ra lại dối trá đến cực điểm, tâm địa ác độc."
Diêu Quân Lăng hận không thể dùng tất cả những lời thấp hèn nhất để đay
nghiến Thẩm Loan, giống như chỉ làm như vậy mới có thể phát tiết những uất
hận và tức giận ở trong lòng.
Đáy mắt Trương Khải Hân xẹt qua một tia sáng, giây lát lại lướt qua, đáng tiếc,
Diêu Quân Lăng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên vẫn chưa phát
hiện.
"Vậy cậu.... Vừa rồi ở ngoài toilet trên hành lang sao lại còn..." Ăn nói khép nép
cầu xin tha thứ?
Diêu Quân Lăng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nâng mí mắt nhìn cô ta một cái:
"Vì sao cậu phải xin lỗi, thì đó cũng là lí do vì sao tớ xin lỗi."
Nhưng mà sợ Quyền Hãn Đình uy hiếp, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể
làm bộ chịu thua thôi.
"Quả nhiên —" Trương Khải Hân quay đầu, nhìn cô ta một cái thật sâu: "Lúc
nãy cậu xin lỗi Thẩm Loan không thật sự chân thành."
"A! Buồn cười! Dựa vào cái gì mà muốn tớ chân thành? Cô ta chó cậy gần nhà,
gà cậy gần chuồng mà? Nếu không phải có Quyền Hãn Đình làm chỗ dựa, thì
cô ta ngay cả con chó bị vứt bên đường cũng không bằng!"
Trương Khải Hân nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười giống như có loại ý
tứ không thể giải thích được.
Diêu Quân Lăng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Vẻ mặt Trương Khải Hân bừng tỉnh: "Khó trách Thẩm Loan nói cô thái độ lúc
cầu xin người khác và lúc không cần thì rất khác nhau. Ngoài miệng mềm, đầu
gối không cong, sống lưng cũng không sụp xuống, thái độ không chân thành."
"Xì, muốn tớ có thái độ chân thành sao, cô ta cũng xứng à?" Nói tới đây, Diêu
Quân Lăng cười lạnh càng sâu, hỏi lại Trương Khải Hân: "Hay là lúc cậu xin lỗi
rất chân thành? Lừa quỷ nó còn không tin!"
"Quân Lăng, không ngờ cô có hai bộ mặt đấy?" Cười như không cười.
Cô gái nhíu mày, ánh mắt thăm dò nhìn về phía cô ta: "Khải Hân, cậu... Có ý
gì?"
Trương Khải Hân không hề che dấu, trong mắt toát ra khinh thường và thất
vọng.
Gằn từng chữ một: "Tôi có thể nói rõ cho cô biết, trong bữa tiệc đó, lúc khom
lưng xin lỗi Thẩm Loan, thái độ của tôi rất chân thành, không có chút nào
không cam lòng hay oán hận. Bởi vì — tôi biết rất rõ mình sai ở đâu, cũng biết
bị người khác lợi dụng."
Khóe miệng tươi cười của Diêu Quân Lăng cứng đờ như hóa thạch với tốc độ
lấy mắt thường cũng có thể thấy được: "Đừng đùa nữa, sao cậu lại..." Vẻ mặt
lập tức vặn vẹo, tựa như mờ mịt, lại giống như khó hiểu: "Sao có thể chân thành
được? Sao có thể không hận?!"
Trương Khải Hân: "Bởi vì, tôi tỉnh táo hơn cô, hơn Điền Y Y."
Chỉ có biết được sai lầm của mình, mới có thể thật sự phân biệt được đúng sai.
Hiển nhiên, Diêu Quân Lăng và Điền Y Y đều đổ toàn bộ uất ức của mình quy
tội lên trên đầu Thẩm Loan, nhưng lại không nghĩ tới là mình chủ động trêu
chọc trước, bị phản sát cũng xứng đáng.
Nếu khởi xướng cuộc khiêu chiến, vậy thì lúc nào cũng phải chuẩn bị bị thất
bại, gánh vác hậu quả.
Tài nghệ không bằng người ta, trách ai?
Diêu Quân Lăng giống như lần đầu tiên quen biết cô ta, bị dáng vẻ đạo đức cao
cả, tràn ngập ánh sáng thánh mẫu này của Trương Khải Hân làm cho buồn nôn,
phụt một tiếng —
Cười.
"Ha ha ha..." Tiếng cười lớn dần, ngã trước ngã sau. Nước mắt từ khóe mắt chảy
xuống, chui vào tóc mai.
Đến lúc cười đủ rồi, cô ta lại đột nhiên xụ mặt: "Cô có tư cách gì mà dạy dỗ
tôi?! Cô cảm thấy mình thật vĩ đại sao? Dùng một trái tim hồn nhiên trong sáng
vô tư để để thấy sự xấu xí của tôi à? Trương Khải Hân, cô thật đúng là bạn tốt
của tôi, bạn thân đấy!"
Nhiều lời lên án chỉ đổi lấy một tiếng cười cực kỳ thất vọng: "À... Ha hả... Lúc
cô lợi dụng tôi, xúi giục tôi chống đối với Thẩm Loan, cô có nghĩ tới tôi là bạn
của cô, là bạn thân của cô không?"
Diêu Quân Lăng cả người cứng đờ, vốn ánh mắt tràn ngập oán hận lại ngầm
hiện lên một tia chột dạ.
Tuy rằng bị cô ta cố tình che giấu, nhưng vẫn không thể tránh được hai mắt
Trương Khải Hân.
"Quả nhiên — cô cố ý nói những lời đó, kích thích tôi ghét bỏ Thẩm Loan, sau
khi trở lại yến hội, lại đúng lúc đụng phải Điền Y Y bị người ta ức hiếp, tức giận
bị tích tự lập tức bùng nổ, mới có thể không quan tâm xông lên trực tiếp chống
lại Thẩm Loan."
"Mà lúc ấy, cô ở đâu? Cô lẫn vào trong đám người vây xem, nhìn tôi giống như
con ngu ra mặt cho cô và Điền Y Y, lúc ấy trong lòng các người hẳn là rất sảng
khoái nhỉ? Vừa không đắc tội với Quyền Hãn Đình, còn có làm Thẩm Loan khó
chịu, dù sao cũng chỉ hy sinh Trương Khải Hân tôi mà thôi, cũng không liên lụy
đến Diêu Quân Lăng cô!"
"Không có... Cậu nghe tôi giải thích..."
"Diêu Quân Lăng, cô mẹ nó thật ti tiện!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.