Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Tổng giám đốc Thẩm!" Miêu Miêu đẩy cửa bước vào, bước chân vội vàng gấp
gáp, ngay cả cách xưng hô cũng giống như trước đây, bước đến trước bàn làm
việc, biểu cảm khuôn mặt khó nói thành lời.
"Làm sao vậy?"
"... Bên Hàng Á lại xảy ra chuyện rồi."
Tòa cao ốc Dụ Long, tầng 18, công ty quảng cáo Hàng Á.
"... Phương án này đã được phê chuẩn từ rất lâu rồi, anh dựa vào cái gì mà nói
phủ quyết là phủ quyết hả?" Giọng nói của Trần Mặc lạnh lẽo, vẻ mặt vô cùng
khó coi.
Trái với đó, Tưởng Thạc Khải càng tỏ vẻ bình tĩnh hơn: "Dựa vào việc tôi là
CEO của Hàng Á."
Câu này thành công chọc vào vết thương của Trần Mặc, khuôn mặt anh ta bỗng
chốc trở nên xấu xí.
Có một số chuyện, đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể nào hiểu rõ.
Tại sao Tưởng Thạc Khải bỗng dưng rơi từ trên trời xuống?
Tại sao anh ta lại thay thế mình trở thành CEO của Hàng Á?
Là do Thẩm Loan không tin tưởng mình?
Hay là nghi ngờ năng lực của mình? Cảm thấy mình không thể điều hành Hàng
Á?
Theo thời gian trôi qua từng ngày, câu hỏi trong lòng Trần Mặc không hề tiêu
tan, mà càng ngày càng tích tụ nhiều thêm.
Chuyện này làm cho anh ta đang ngồi trên ghế tổng giám đốc như đứng đống
lửa, như ngồi đống than.
Trận tranh chấp trước mắt này, chẳng qua là chuyển biến xấu của mâu thuẫn,
kết quả của sự bùng nổ hoàn toàn.
Ngoại trừ vấn đề ban đầu, còn có cả oán hận của hai người Tưởng và Trần chất
chứa trong đó.
Thái Vân thấy tình hình không ổn, nhanh chóng gọi điện thoại cho Miêu Miêu,
lúc này chuyện mới truyền đến tai Thẩm Loan.
"Giám đốc Thẩm, cuối cùng thì cô cũng đã đến rồi!" Thái Vân đón tiếp ở cửa
thang máy, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời giống như nhìn thấy vị cứu tinh.
"Tình hình hiện tại thế nào?" Thẩm Loan bước nhanh vào bên trong.
Thái Vân nhanh chóng bám gót theo sau: "Cãi nhau đến mức không thể can
ngăn."
"Người đâu?"
"Trong văn phòng, cả hai người bọn họ đều đang ở trong đấy."
Thẩm Loan tăng nhanh bước chân, đẩy mạnh cửa, bất chợt xuất hiện trước mặt
hai người.
Bởi vì Tưởng Thạc Khải đứng đối diện với cửa ra vào, phát hiện ra trước, ánh
mắt hơi trầm xuống, ngậm miệng không nói.
Trần Mặc vẫn còn đang kêu gào, đắm chìm trong cơn tức giận không tự kiềm
chế được bản thân: "...Anh cũng nói rằng mình là đương nhiệm, phương án này
trước đây đã được phê chuẩn từ sớm rồi, anh không có tư cách thay đổi nó."
Tưởng Thạc Khải không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía sau lưng anh ta.
Rất nhanh, Trần Mặc cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng, quay đầu lại,
đối diện với ánh mắt trong vắt tĩnh lặng của cô, không hiểu tại sao anh ta lại có
chút chột dạ.
"Sôi nổi quá nhỉ?" Người phụ nữ tươi cười bước vào.
Miêu Miêu và Thái Vân đồng thời bước đến, giống như vệ sĩ một trái một phải
đi theo sau.
Ánh mắt Tưởng Thạc Khải hơi lóe.
Trần Mặc thì lại trực tiếp dời tầm mắt né tránh.
Cả hai người đều không nói câu gì.
"Làm sao im lặng hết vậy? Vừa nãy không phải đang nói chuyện rất to rất ồn ào
sao?"
Mỉm cười hỏi lại
Nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt, trong giây phút này không tiếng
động mà bày tỏ ra sự tức giận và thất vọng.
"...Tôi xin lỗi."
Đây là Tưởng Thạc Khải.
Trần Mặc vẫn đứng im không mở miệng, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên
gương mặt.
Ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan lướt qua hai người, lập tức đi đến bên sofa tiếp
khách, ngồi xuống.
Miêu Miêu và Thái Vân liếc nhau, là người ngoài cuộc, các cô đều có thể cảm
nhận được một luồng không khí lạnh lẽo ập đến, càng không nhắc đến Tưởng
Thạc Khải và Trần Mạc?
Dùng câu nước sôi lửa bỏng để miêu tả tâm trạng và cảm xúc của hai người
trong giây phút này cũng không hề quá đáng một chút nào.
Một lúc lâu sau, Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng: "Ngồi đi."
Chỉ vào chiếc sofa đối diện.
Tưởng Thạc Khải dẫn đầu hành động, đi đến ngồi xuống.
Trần Mặc theo sát sau đó.
"Ai đến nói đầu đuôi câu chuyện ra đi?"
Hai người đàn ông không hề hé răng, Thẩm Loan nhìn về phía Thái Vân.
Thái Vân hít sâu một hơi, đứng ra nói chuyện: "Chuyện là như thế này..."
Thu nhập của nghiệp vụ kinh doanh chính của Hàng Á vẫn luôn dậm chân tại
chỗ, không có gì khởi sắc to lớn, Trần Mặc cũng hiểu cứ tiếp tục như vậy thì
không ổn, anh ta bắt đầu thử nghiệm phương pháp đầu tư để sinh lời, đền bù
khoản mục.
Cũng không hiểu là do anh ta may mắn, hay là thực sự có chút tài năng thiên
bẩm, thế nhưng để anh ta thử vài lần đều thu được thành quả, trong vòng ba
tháng ngắn ngủi, lợi nhuận đã vượt qua doanh thu hơn nửa năm ngoái.
Việc này khiến cho Trần Mặc thấy được hy vọng.
Năm ngoái bởi vì báo cáo tài vụ quá khó coi, mà còn bị Thẩm Loan mời lên nói
chuyện, năm nay anh ta không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt nữa, cho nên thề
thốt nhất định phải làm nên một chút thành tích.
Nhưng chính lúc này, Tưởng Thạc Khải bước vào công ty, không những cướp đi
vị trí CEO của anh ta, mà còn thẳng tay phá bỏ thể chế anh ta xây dựng trước
đây, nhìn như có vẻ muốn xây dựng một thể chế khác, thay thế cái cũ.
Trần Mặc cũng đã từng đấu tranh, cũng định chất vấn Thẩm Loan, mà khi luồng
khí thế mạnh mẽ kia xoẹt qua, anh ta bỗng nhiên mất đi lòng can đảm.
Bởi vì —
Hàng Á dưới sự điều hành của anh ta đúng là phát triển ỳ ạch, anh ta không có
lý do chính đáng, khí thế cũng không mạnh mẽ.
Dựa vào cái gì mà tranh giành?
Dựa vào cái gì mà chất vấn?
Cho nên, anh ta chấp nhận sự an bài, lùi xuống vị trí tổng giám đốc.
Nhưng tên Tưởng Thạc Khải này, không hề nể nang gì cả, một chút thể diện
cũng không để cho anh ta. Dự án hợp tác đầu tư đã bàn bạc xong từ trước, anh
ta nói dừng là dừng, nói phủ quyết là phủ quyết, hoàn toàn không thèm coi Trần
Mặc ra gì.
Sau khi có tin đồn truyền ra ngoài, cả công ty từ trên xuống dưới đều xôn xao
bàn tán sau lưng Trần Mặc.
Từ trước đến nay Trần Mặc chưa từng chịu xỉ nhục như thế này bao giờ.
Đúng thế, anh ta cảm thấy Tưởng Thạc Khải đang xỉ nhục mình!
Làm người phải có lòng tự tôn, không thể nhịn được nữa, mới có cảnh tượng
như vừa nãy.
Nhờ Thái Vân kể lại, Thẩm Loan cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nói đơn giản lại thì chính là lúc Trần Mặc còn tại chức phê chuẩn một dự án
đầu tư, bây giờ tất cả đều trù tính xong xuôi, đến khi chuẩn bị ký kết hợp đồng,
Tưởng Thạc Khải lại không chấp nhận, khăng khăng muốn hủy bỏ.
Thẩm Loan rất bình tĩnh, đôi mắt sâu thăm thẳm giống như biển rộng, mơ hồ
khiến người ta khiếp sợ: "Mỗi người nói ra lý do của mình đi. Ai nói trước?"
Gương mặt Tưởng Thạc Khải lạnh lùng.
Đôi mắt Trần Mặc tối sầm.
"Hừ —" Thẩm Loan không nhịn được cười lạnh: "Mới vừa nãy còn hận không
thể xốc cả trần nhà lên, bây giờ thì một người hai người đều co rụt hết cổ lại rồi
sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.