Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
"Vậy vì sao lúc trước lại chọn tôi." Trần Mặc ngẩng đầu, cười lạnh.
Thẩm Loan không trả lời, chỉ nhìn anh ta chằm chằm một lúc lâu.
Trần Mặc có thể phân biệt rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đồng tử đen
bóng của người phụ nữ.
Tái nhợt, buồn bực, nản lòng...
Đã không còn là dáng vẻ đã từng quen thuộc.
Từ khi nào, anh ta đã thay đổi bản thân đến mức chính mình cũng không nhận
ra?
"Tôi thiếu điều gì?" Trần Mặc đột nhiên hỏi nói, bất kể là giọng nói, hay là vẻ
mặt đều đã bình tĩnh lại.
Thẩm Loan nghe được, câu hỏi vừa rồi không phải là chất vấn, mà là thỉnh giáo.
Anh ta có thể ý thức được điều này, cố gắng tìm ra sai sót của bản thân mình,
chứng tỏ còn chưa có hồ đồ đến mức không còn cách nào cứu vãn --- có thể cứu
chữa!
"Năng lực và tính linh hoạt."
"?"
"CEO của một công ty đòi hỏi về mọi mặt, không nói mọi thứ đều tốt, nhưng ít
nhất nội dung công việc của mỗi bộ phần đều phải hiểu rõ trong lòng. Trình độ
làm quảng cáo của anh không thấp, điều này cần phải thừa nhận, nhưng những
mặt khác thì sao? Anh có biết nguyên tắc tính thử trong mỗi thời kỳ của bộ phận
tài chính không? Biết điều một số điều kiêng kị trong quá trình lui tới giữa bộ
phận quan hệ xã hội và các khách hàng lớn không? Anh đã tham dự được bao
nhiêu bữa tiệc? Đã kính được bao nhiêu ly rượu? Đã say vì công việc mấy lần?"
Trần Mặc không trả lời được.
Lời nói của Thẩm Loan giống như một cây gậy, gõ lên đầu anh ta, hoàn toàn
đánh tỉnh anh ta.
Một lúc lâu, một tiếng "xin lỗi" được nói ra từ trong miệng người đàn ông, sống
lưng vốn thẳng thắn cũng đột nhiên suy sụp.
Giống như bị rút tinh thần đi trong nháy mắt, không còn dũng khí để kiên trì,
cũng không cần phải chống đối.
Thẩm Loan: "Đây là định từ bỏ sao?"
Giọng điệu nặng nề, khó phân biệt cảm xúc.
Trần Mặc cười khổ: "Tôi còn có thể lựa chọn sao?"
"Tất nhiên."
Người đàn ông sửng sốt, bỗng ngước mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm
chằm: "Có ý gì?"
"Nếu anh bằng lòng bắt đầu một lần nữa, đến Hồng Kông đi, tiếp nhận công ty
Onion Video, đó mới là thứ anh am hiểu."
Thẩm Loan phải thừa nhận, trong chuyện này, cô cũng không thể trốn tránh
được trách nhiệm.
Ban đầu là một tay cô đẩy Trần Mặc lên vị trí anh ta không thích hợp, cũng
may, mọi thứ đều còn kịp, dù sự tự tin của Trần Mặc đã dần dần khô héo dưới
sự đả kích, nhưng chỉ cần nhổ anh ta đến trồng ở nơi có thổ nhưỡng thích hợp,
nhất định có thể nở hoa thêm một lần nữa.
"Truyền thông Onion?" Người đàn ông ngạc nhiên.
"Sao, anh đã nghe qua?"
"Có chút hiểu biết. Đó không phải là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Hồng Kông
sao? Năm trước còn hot một khoảng thời gian trên trang mạng xã hội của Bắc
Âu, tôi còn từng đặc biệt nghiên cứu qua."
"Nghiên cứu qua? Nói xem anh có ý tưởng gì?"
Trần Mặc căn bản không cần sắp xếp ngôn ngữ gì, hễ là thứ liên quan đến
chuyên ngành của anh ta, đều múa bút thành văn: "Ban đầu trang web này chỉ
muốn làm ảnh động, sau đó mới dần dần mở rộng ra các loại video, hình thức
kinh doanh rất đơn giản..."
Thẩm Loan im lặng nghe anh ta nói.
Năm phút...
Mười phút...
Chớp mắt đã nửa giờ đã trôi qua, Trần Mặc mới bừng tỉnh: "... Chuyện đó, có
phải tôi nói quá nhiều rồi không?"
"Anh nói rất tốt, trên mặt hình thức thu phí cũng rất có ý tưởng." Trong mắt
Thẩm Loan mười phần mười thỏa mãn, không giống như giả vờ: "Nhanh chóng
nghỉ việc, thu dọn đồ đạc đến Hồng Kông đi."
Cảm xúc của Trần Mặc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chợt cao chợt thấp, anh
ta cho rằng Thẩm Loan muốn đuổi việc anh ta, giống như vứt bỏ một cái giẻ
rách không có giá trị gì, nhưng nửa câu sau lại bảo anh ta đến Hồng Kông?
"Để làm gì?" Luống cuống lúng ta lúng túng.
"Hàng Á không hợp với anh, đến truyền thông ONION phát huy giá trị thực sự
của anh đi."
Mãi đến khi Thẩm Loan rời đi, cửa văn phòng khép lại, Trần Mặc còn chưa kịp
phản ứng.
Cho nên, từ khi nào ONION cũng biến thành của Thẩm Loan rồi?
...
"Tưởng Thạc Khải ở đâu?" Thẩm Loan hỏi Thái Vân.
Người sau chỉ chỉ hướng phòng họp: "Bên trong."
Thẩm Loan đi tới, đẩy cửa mà vào.
Vốn cho rằng sẽ thấy vị tổng giám đốc trẻ tuổi bá đạo nghiêm mặt, lạnh mắt
đứng trước cửa sổ giả vờ thâm trầm, không nghĩ tới người ta ngồi ổn định vững
vàng ở trên ghế, trước mặt còn để bình cà phê, hơi nóng bay lên, rõ ràng đã nấu
qua một lần.
Thấy Thẩm Loan tiến vào, còn vô cùng lễ phép dò hỏi: "Muốn uống một ly
không?"
"Được thôi." Cô cũng không khách sáo, lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh anh
ta.
Tưởng Thạc Khải đẩy cốc cà phê đầy tám phần tới trước mặt cô: "Mới vừa học,
tay nghề không tốt lắm, xin thứ lỗi."
Thẩm Loan nhấp một ngụm, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: "Cũng không tệ
lắm."
"Cảm ơn."
"Vì sao lại nhằm vào Trần Mặc?"
Tưởng Thạc Khải nhướng mày, vẻ mặt quá lạnh lẽo tăng thêm vài phần lười
biếng: "Dùng từ "nhằm vào" này không ổn lắm đâu nhỉ?"
"Thật không? Mặc dù phương án đầu tư này tuy không thể gọi là hoàn hảo,
nhưng cũng không kém là mấy. 10% nguy hiểm, nhìn đơn thuần từ góc độ đầu
tư, đầu tư vào 3 triệu là rất bình thường."
Tưởng Thạc Khải nhíu mày: "Sao, cô cho rằng Trần Mặc làm đúng?"
"Không nhắc tới Trần Mặc, cũng không nói đến Hàng Á, chỉ nhìn từ phía đồ án
đầu tư, lấy con mắt chuyên nghiệp của anh, chẳng lẽ lại không nhìn ra giá trị
đầu tư trong đó?"
Anh ta không nói chuyện, đáy mắt chồng chất vài phần sau xa.
Thẩm Loan buông ly cà phê, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn anh ta.
Sau một lúc lâu: "... Đúng, tôi thừa nhận, đúng là phương án đó không có
khuyết điểm gì lớn, muốn đầu tư cũng không phải là không được."
"Cho nên, bây giờ anh còn cảm thấy chính mình không nhằm vào Trần Mặc?"
Tưởng Thạc Khải cười mỉa, không hề che giấu tối tăm trong mắt, lập tức tuôn
ra: "Không sai, tôi nhắm vào anh ta, thế nào?"
Tự cao, kiêu ngạo, như cái đức hạnh thối tha của anh ta khi Thẩm Loan vừa gặp
ở học viện Khởi Hàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.