Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Vậy mà lại là hai ba con Hạ Hồng Nghiệp và Hạ Linh.
Thẩm Loan nhíu mày, sao bọn họ lại ở đây?
Ánh mắt nhìn Lục Thâm dò hỏi, người sau ho nhẹ, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
"Chuyện này có hơiphức tạp ha ha..."
Thật ra, nói phức tạp cũng không phải là phức tạp lắm.
Lần Hạ Hồng Nghiệp tự mình đến tiệc rượu đó, biết được con gái cưng của
mình đã giấu ông ta gả cho người khác, còn bị thằng đàn ông thối vứt bỏ, sau
khi bình tĩnh càng nghĩ lại càng thấy không ổn, kết quả ngày hôm nay định cho
thằng nhóc Từ Kính Sinh này một chút bài học.
Hạ Hoài đi theo như bảo vệ, trên đường đã gửi tin nhắn cho chị anh ta.
Hạ Linh sợ tới mức bỏ vụ hợp tác tài trợ hàng tỷ, lái xe như bay đến cao ốc
Cạnh Lâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng chưa chắc có thể khuyên được Hạ Hồng Nghiệp, chỉ
có thể gọi điện thoại nói rõ tình hình cơ bản cho Quyền Hãn Đình.
Tất nhiên Quyền Hãn Đình không thể trơ mắt nhìn Hạ Hồng Nghiệp thật sự làm
gì Từ Kính Sinh, dù trong lòng có ý nghĩ này, cũng không thể làm ở cái nơi
công khai rộng mở như cao ốc Cạnh Lâm này.
"Hồ đồ!"
"Lục thúc, chú mau đến khuyên nhủ ba cháu đi, ông ấy mang súng..."
"Cái tên điên này!"Nghiến răng nghiến lợi.
"Chú trước đừng tức giận, có thể chờ mọi chuyện bình thường lại rồi mắng
không?" Hạ Linh nói rất cẩn thận.
Tuy cô gọi Quyền Hãn Đình một tiếng Lục thúc, nhưng trên thực tế cơ hội tiếp
xúc của hai người cũng không nhiều.
Ấn tượng với Quyền Hãn Đình còn dừng lại ở đánh giá và bàn tán từ bên ngoài,
đối mặt với "đại lão", theo bản năng cũng thấp hơn một đoạn.
"Xin nhờ chú..."
"Anh ấy cho rằng dễ đụng vào Từ Kính Sinh như vậy sao?" Lời này rất có chút
ý hận sắt không thành thép.
Hạ Linh hơi ngừng, có ý tứ gì?
Quyền Hãn Đình cũng không cho cô cơ hội dò hỏi, ném xuống một câu "chú lập
tức đến" rồi kết thúc trò chuyện.
Lúc Hạ Linh chạy đến, Quyền Hãn Đình đã ở đó, trong phòng làm việc như
đống hỗn độn, ba cô còn đang tức giận đến tím cả mặt, trừ Từ Kính Sinh, Hạ
Hoài ra, còn có một người.
Một người ngoài dự liệu...
Tống Cảnh!
Hạ Hồng Nghiệp la hét muốn giết chết Từ Kính Sinh, Quyền Hãn Đình ở một
bên khuyên bảo, mà Tống Cảnh thì lấy tư thế bảo vệ che chở Từ Kính Sinh kín
mít.
Khó trách...
Khó trách Quyền Hãn Đình lại nói: "Từ Kính Sinh dễ động như vậy sao?"
Sau lưng anh ta vậy mà lại là Tống nhị gia Tống Cảnh!
Khoảnh khắc đó, Hạ Linh trừ kinh ngạc, cũng chỉ còn lại mù mờ.
Bọn họ kết hôn 5 năm, xa nhau 3 năm, suốt thời gian 8 năm, cô vậy mà chưa
bao giờ biết Từ Kính Sinh có dính dáng đến Tống Cảnh.
Bên môi hiện lên một nụ cười tự giễu, trong mắt người phụ nữ phiếm lạnh.
"Ba! Ba bình tĩnh một chút, trước cứ để đồ xuống đã..." Hạ Linh nói, cố gắng
lấy súng trong tay ông ta ra.
Hạ Hồng Nghiệp né tránh một cái, mắt già sắc bén: "Hôm nay ba không giết
chết cậu ta ba không để yên!"
"Ba!" Hạ Linh vội la lên: "Ba cần gì phải như vậy? Con đã ly hôn với anh ta ---"
"Chính là vì ly hôn, cậu ta mới đáng chết! Cưới con gái của Hạ Hồng Nghiệp ba
lại không biết quý trọng, tự nhiên lãng phí nhiều năm thanh xuân của con như
vậy, chẳng lẽ không nên trả giá đắt sao?"
Không ai thấy Từ Kính Sinh đang được bảo vệ nghe vậy thì cả người không
kìm nén được run rẩy.
Lại không xuất phát từ sợ hãi.
Khi bảy chữ "con đã ly hôn với anh ta" thốt ra từ trong miệng Hạ Linh, Từ Kính
Sinh biết rõ, cuối cùng cả đời này anh ta và A Linh đều không thể quay lại từ
đầu.
Anh ta cười thê lương, chậm rãi đứng ra từ phía sau Tống Cảnh, đối mặt với Hạ
Hồng Nghiệp: "Ngài nói đúng, đúng là tôi phải trả giá đắt."
Tống Cảnh nhíu mày: "Cậu ---"
Nhưng sau khi chạm vào đôi mắt không chút sợ hãi của Từ Kính Sinh, không
nói nữa...
Một chữ tình, khiến người ta mê luyến, cũng khiến người ta đau đớn.
Ánh mắt Hạ Hồng Nghiệp điên lên: "Cậu muốn chết ---"
"Ba!"Hạ Linh đau đớn gào lên, rơi nước mắt không ngừng lắc đầu.
Hai mắt Từ Kính Sinh đau đớn: "Khoan đã ---"
Pằng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.