Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 602: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 602



"Vậy vì sao còn chưa tỉnh? Ông dùng thuốc gây tê sao?"

Ngài Trâu lắc đầu: "Tiểu phẫu không cần dùng gây tê? Chỉ tiêm gây tê một phần

thôi."

"Vậy vì sao lục ca của tôi còn chưa tỉnh?"

"Mùa hạ vốn là lúc hooc mon không ổn định, sau khi tắm thuốc ở suối nước

nóng, hàn khí trong cơ thể Lục gia vốn dĩ trong tình trạng kiểm soát, nhưng lần

này bị thương, hơn nữa có nhân tố đặc biệt của từng mùa, bắt đầu có dấu hiệu

phát triển trở lại."

Thẩm Loan hơi căng thẳng.

Tim mọi người cũng lập tức nhảy tới cổ họng.

Lại nghe ngài Trâu nói tiếp—

"Mọi người cũng không cần lo lắng, chỉ là có dấu hiệu mà thôi, sau khi điều trị

bằng thuốc thì rất dễ khống chế, nhưng mà trong thời gian dùng thuốc thì trạng

thái tinh thần sẽ chịu ảnh hưởng."

Khi Quyền Hãn Đình tỉnh lại, trước mắt mơ mơ màng màng.

Hòa hoãn vài giây mới tỉnh táo lại, ánh mắt vốn đang mơ màng lập tức trở nên

tỉnh táo thần thái, dường như lóe lên một tia sắc bén, đến khi nhìn thấy bóng

dáng yểu điệu bên cửa sổ, nháy mắt đã trở nên đong đầy ấm áp, dịu dàng.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Loan buông tập tư liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên

mép giường.

Cúi người khom lưng, duỗi tay sờ thử độ ấm trên trán anh, lòng bàn tay mềm

mại, làn da đẹp trơn mịn, mang đến một cảm giác thoải mái đến cực điểm.

Quyền Hãn Đình giống như một chú chó lớn đang được chải lông, híp mắt

hưởng thụ.

"... Vẫn tốt, không bị sốt."

Giọng nói vang lên, bàn tay cũng rút về.

Lục gia: "..."

Thẩm Loan không phát hiện ra suy nghĩ của người đàn ông, duỗi tay cầm lấy ly

nước trên tủ đầu giường đưa qua: "Uống một chút không?"

"Không khát..." Giọng nói khô khốc khàn khàn, vừa mở miệng liền bị vả mặt,

Quyền Hãn Đình trầm mặc.

Thẩm Loan nhịn cười, giọng nói đứng đắn: "Không khát cũng uống một chút

đi."

"... Ồ." Nói xonggiống như một cô vợ bé bỏng đang tức giận, nhận lấy.

Tay còn chưa nâng lên, đã bị Thẩm Loan kịp thời ngăn lại: "Ngốc hả? Bị thương

mà..."

Giọng nói mềm nhẹ chậm rãi, còn có chút đau lòng.

Trái tim người đàn ông xúc động, ấm áp dâng trào: "Loan Loan..."

"Đừng nghịch, em giúp anh uống."

"Được."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người phụ nữ cầm ly nước đến bên miệng người đàn

ông, Quyền Hãn Đình lại quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Loan: "Sao vậy?"

"Đổi cách khác đi."

"Hả?"

Ánh mắt sáng quắc của người đàn ông rơi xuống đôi môi hồng nhuận của người

phụ nữ, ý tứ ám chỉ rõ ràng.

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh chắc chắn chứ?"

Quyền Hãn Đình khàn khàn, yếu hầu lăn nhẹ, như một bé trai to xác kiêu ngạo

tùy hứng: "Có cho hay không?"

"..."

Thẩm Loan đau lòng anh đang bị thương, bèn phá lệ chiều theo, khẽ than, tựa

như bất đắc dĩ, lại dường như là thỏa hiệp, ngửa đầu uống một ngụm, không

nuốt xuống mà ngậm ở trong miệng, chậm rãi ghé sát vào...

Người đàn ông thuận thế đón lấy, trước tiên uống nước, lại không buông ra,

nhiều lần trằn trọc nghiền nát, đến tận khi người phụ nữ hít thở dồn dập, hai má

bắt đầu đỏ ửng lên, mới buông cô ra, cho cô có cơ hội thở dốc.

"Muốn uống nữa."

Thẩm Loan: "..."

Người đàn ông đang bệnh muốn được vuốt lông xoa dịu, được thôi, cô nhịn.

Lại thế rồi lại thế, một ngụm lại một ngụm.

Đến lúc cuối Thẩm Loan đều bị cọ đến hết giận: "... Còn chưa đủ sao?" Thật sự

là dở khóc dở cười.

Quyền Hãn Đình thành thực nghiêm túc: "Đừng nóng, sắp xong rồi."

"..."

Không dễ dàng kết thúc sự nghiệp tiếp nước vĩ đại, yêu cầu mới lại liên tiếp

xuất hiện.

"Gãi ngứa sao?" Thẩm Loan chớp mắt.

Người nào đó nhíu mày lại, dáng vẻ như không chịu đựng được nữa, cơ thể

nhích tới nhích lui, giống như có con rận đang bò trên người mình: "Ngay sau

lưng, ngứa lắm. Nếu như tay anh không bị thương, thì có thể tự mình gãi, nhưng

mà bây giờ..."

Nói xong, thở dài sườn sượt.

Ánh mắt Thẩm Loan đảo qua, nhắc nhở nói: "Tay trái không bị thương."

"Không thuận tay."

"..."

"Loan Loan ~" Bắt đầu làm nũng.

Thẩm Loan thở dài, chấp nhận số phận bước đến sau lưng anh, với tay vào từ

khe hở nơi cổ áo.

Quyền Hãn Đình đột nhiên căng thẳng sống lưng.

"Chỗ này à?"

"Ừm."

Qua nửa phút.

Lục gia: "Có thể đổi sang chỗ khác... sang bên trái một chút."

"Chỗ này hả?"

"Sang trái nữa."

"Đây sao?"

"Tiếp tục sang trái."

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật: "Lại tiếp tục sang trái nữa thì gãi đến ngực,

anh chắc chắn sao?"

Gương mặt Lục gia vô cùng đứng đắn: "Ngực anh cũng ngứa."

Thẩm Loan: "..."

"Em lên đứng phía trước đi, như vậy gãi dễ hơn."

"..."

"Hay là em cởi áo ngủ của anh ra đi? Như thế càng dễ dàng gãi hơn. Dù sao thì

đọ ấm trong nhà cũng khá cao, mặc hay không mặc cũng như nhau cả."

Đôi mắt híp lại, ánh mắt nghiên cứu của Thẩm Loan rơi xuống mặt người đàn

ông: "Anh cố ý hả?"

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình đầy vẻ vô tội: "Đâu có."

Thẩm Loan nhụt chí, đây là người đàn ông mà chính mình chọn, cho dù có tác

oai tác quái cũng phải cưng chiều cho tốt.

"Được rồi — Chỗ này đúng không? Sức lực như vậy có đủ hay không?"

Lục gia híp mắt, khóe miệng mỉm cười, thoải mái đến mức suýt chút nữa thì kêu

rên thành tiếng.

Lần bị thương này rất giá trị!

Nếu Thẩm Loan biết được suy nghĩ của anh lúc này, có lẽ sẽ cười lạnh hai tiếng

ha hả.

"Đi xuống... xuống chút nữa..."

"Đủ chưa?"

"Còn muốn xuống dưới nữa."

Tay Thẩm Loan đã chạm đến cơ bụng, một hai ba bốn... Không nhiều không ít,

vừa vặn sáu múi, cân xứng rõ ràng, rất rõ nét.

Nói thật, cảm giác rất không tồi.

Chỉ là...

"Còn xuống nữa? Anh chắc chắn hả?"

"Chắc chắn."

"Mơ đi!" Thẩm Loan trừng mắt nhìn anh, xuống tí nữa thì đến chỗ nào?

Thật sự coi cô ngốc nghếch sao?

Lục gia cười lấy lòng: "Vậy thì... không xuống dưới nữa? Vậy thì em hướng lên

trên bên trái."

Thẩm Loan dùng móng tay nhéo anh một cái.

"Hít —" Người đàn ông hít một hơi lạnh: "Tiểu hồ ly!"

"Đại sắc lang!"

"Được rồi, anh không chọc em nữa."

Thẩm Loan bĩu môi, nhưng vẫn tiếp tục gãi ngứa cho anh: "Tại sao Từ Kính

Sinh lại đôi co với Tứ ca?"

"Không phải anh ta muốn đôi co, là có Tứ ca không nguôi giận, muốn gây

chuyện với anh ta, thậm chí muốn tính mạng của anh ta."

"Nghiêm trọng thế sao?"

"Động đến người nhà của mình, em nghĩ sao?"

Thẩm Loan im lặng.

Lại nói, còn là do cô ở giữa giật dây, Từ Kính Sinh mới có cơ hội nhìn thấy Hạ

Linh, sau đó mới gây ra chuyện ồn ào.

"Tứ ca chưa biết chuyện Hạ Linh và Từ Kính Sinh từng kết hôn à?"

"Ừm."

"Chẳng trách..."

Con gái rượu nâng niu trong tay không chỉ gạt mình đi kết hôn cùng thằng nhóc

thúi tha, lại còn rơi xuống mức phải ly hôn.

Nỗi tức giận của người làm cha, cũng là hợp tình hợp lý.

"Lá gan của Hạ Linh cũng quá lớn, chuyện như này cũng dám giấu diếm."

Quyền Hãn Đình trầm giọng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên anh cũng

không tán thành cách làm này của Hạ Linh.

Thẩm Loan lại có thể hiểu được: "Đắm chìm trong tình yêu thì lí trí cũng bị gạt

sang một bên."

Sau vài lần gần mặt, ấn tượng về Hạ Linh trong trí nhớ của Thẩm Loan là một

người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng, thông minh, tự tin, giống như một viên dạ

minh châu nội liễm khiêm tốn, tỏa sáng nơi sâu xa không ai nhìn thấy, một mình

cô độc, làm bạn với bóng đêm.

Rất khó có thể tưởng tượng rằng, một người phụ nữ như vậy cũng có lúc điên

cuồng vì tình yêu.

Nhưng mà, sự thật là như vậy.

Nhìn dáng vẻ vô cùng hối hận, tự sa ngã của Từ Sinh Kính, càng có thể tưởng

tượng ra Hạ Linh ưu tú và tốt đẹp đến nhường nào.

Nước đổ khó lấy lại, những chuyện mà anh ta phải chịu bây giờ, đều là quả báo

anh ta đi tạo nghiệp.

Đáng đời!

Bàn tay của Thẩm Loan cào nhẹ, hỏi anh: "Đã được chưa hả ông chủ Lục?"

Cuối cùng Quyền Hãn Đình cũng biết chừng biết mực, không tiếp tục yêu cầu

nữa, dùng bàn tay trái không bị thương nắm lấy năm ngón tay dài thon nhỏ của

người phụ nữ, chậm rãi vuốt ve.

"Vất vả rồi."

Thẩm Loan nhường mày, quả nhiên, còn có vế sau —

Người đàn ông nói tiếp: "Muốn được thưởng gì nào? Kỳ tắm, hay là làm ấm

giường? Tất cả đều được~"

Cái vẻ mặt chân thành thâm tình kia.

Bạn trên mạng có câu: đàn ông mà quyến rũ thì không có chỗ dành cho phụ nữ.

Trước đây Thẩm Loan cảm thấy bình thường, bây giờ thì giơ hai tay đồng ý.

Quyền Hãn Đình: "Nếu không thì là nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp cũng được

nhỉ?"

"..."

"Loan Loan~"

"Thế là được rồi, đừng nhõng nhẽo."

"Gia nghiêm túc đấy."

"...Ồ. Tất cả đều không cần thì làm sao?"

"Phục vụ thịt?"

Thẩm Loan: "..." Nhìn xem anh ảo tưởng sức mạnh kìa!

Quyền Hãn Đình tất nhiên không có khả năng làm ăn được gì, theo tình trạng cơ

thể của anh hiện giờ, cho dù anh có muốn, Thẩm Loan cũng không đồng ý.

"Buông tay, em đi lấy khăn lau người cho anh, chịu khó một đêm, tránh khỏi lăn

lộn lung tung."

Lục gia giống như một em bé ngoan ngoan, ngẩng đầu, thò mặt lại gần hơn, ý

bảo: em mau lau đi.

Vốn dĩ Thẩm Loan cũng không muốn để anh tự thân vận động.

"Được đó vợ yêu~"

Cô tức giận mạnh tay hơn, làn da của người đàn ông vốn đã trắng, lau một cái

đãđỏ.

Nhưng anh không hề nhận ra, cứ ngửa đầu như vậy nhìn Thẩm Loan, trong ánh

mắt sâu thẳm thâm thúy như lấp lánh đầy sao trời, chăm chú lưu luyến như vậy.

Tựa như...

Đang nhìn cả thế giới của mình.

Giây phút đó, Thẩm Loan mềm lòng, bàn tay cũng nhẹ nhàng hơn: "Anh đấy..."

Người đàn ông chỉ mỉm cười nhìn cô.

Âm thầm bao hàm cưng chiều và dung túng.

Lau mặt, xoa cổ, sau đó lau cánh tay, lau đùi, lau chân.

Trong lúc đó, Thẩm Loan đi đi lại lại vài lần từ phòng ngủ đến phòng tắm, khăn

lông vẫn luôn duy trì độ ấm.

Sau khi xong xuôi cô mới đi tắm.

Lạch cạch —

Tắt đèn ngủ, hai người nằm trên giường.

Quyền Hãn Đình duỗi tay muốn ôm eo cô.

Thẩm Loan giật mạnh tránh xa ra: "Làm gì đấy?"

"Ôm em."

"Không cần tay nữa hả?"

"Một tay cũng ôm được."

"... Anh không thể thành thật một chút được sao?"

"Không thể." Lý lẽ hùng hồn

Thẩm Loan không cho anh được như nguyện.

Người nào đó bắt đầu làm nũng: "Anh cũng không làm gì cả, chỉ ôm một chút

thôi."

Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Cái động tác này của anh không cảm thấy cộm

sao?" Không thể dùng tay trái, chỉ dùng được tay phải, mà cô vừa lúc lại nằm

bên tay phải.

Chậc chậc...

Quyền Hãn Đình: "Không cảm thấy."

Thẩm Loan vẫn không đồng ý.

Trong bầu không khí im lặng, mơ hồ truyền đến tiếng người nào đó hít lạnh một

hơi.

"Làm sao vậy?" Xoay người ngồi dậy, Thẩm Loan nhanh chóng bật đèn lên:

"Có phải là do vết thương đau nhức không?"

"... Ừm." Rõ ràng biểu cảm của người đàn ông rất cứng rắn rất men lì, nhưng

chữ "ừm" vừa bật ra khỏi môi, thế nhưng lại có đôi chút vô cùng đáng thương tội

nghiệp.

"Để em gọi điện thoại cho ngài Trâu."

"Không cần —"

"?" Trong đôi mắt người phụ nữ từ từ hiện lên tia nghi ngờ.

Quyền Hãn Đình hắng giọng một tiếng: "Đã muộn lắm rồi, đừng làm phiền ông

ấy nghỉ ngơi, cái này chỉ là hiện tượng bình thường thôi."

"Thật không?"

"Ừ."

"Vậy bôi thuốc giảm đau nhé?"

"Phiền phức."

Thẩm Loan nhướng mày, bỗng nhiên không sốt sắng nữa, vừa nghiêm túc vừa

ung dung thong thả nhìn anh: "Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Em nằm xuống để anh ôm là hết đau ngay."

"..."

Cuối cùng vẫn để cho anh ôm, Thẩm Loan cảm thấy Quyền Hãn Đình khi bị

bệnh giống như một thằng nhóc nghịch ngợm —

Ấu trĩ!

Rồi lại khiến cho người ta đau lòng!

Thôi, đành chiều theo ý anh vậy.

Cùng một cảnh dưới ánh trắng, bên này ngọt ngào bình yên, bên kia lại không

hề yên bình.

Biệt thự nhà họ Hạ.

Sau khi biết được Quyền Hãn Đình bình yên vô sự, hai cha con Hạ Hồng

Nghiệp và Hạ Linh đã rời khỏi sơn trang Đông Li.

Vừa vào cửa, người giúp việc trong nhà đã nhanh chóng mang dép lê đến.

Hạ Hồng Nghiệp không hề nhìn tới, trực tiếp đi vào phòng khách, lúc đi qua

người giúp việc cứ như tạo ra một cơn gió lạnh.

Người giúp việc sợ tới mức luống cuống tay chân, nơm nớp lo sợ nhìn về phía

Hạ Linh: "Cô chủ, ông chủ là..."

Hạ Linh trầm mặc đổi dép lê, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía người giúp

việc, ánh mắt nhạt nhẽo, mơ hồ có vài phần lạnh lùng: "Không có chuyện gì, cô

xuống trước đi."

Người giúp việc như được tha tội, chạy còn không kịp.

Hạ Hoài biết trước ngày hôm nay sẽ không yên bình, cho nên phát huy trí thông

minh không về nhà, tự tìm nơi thanh tĩnh bên ngoài trốn đi.

"Ba, chúng ta nói chuyện đi."

Hạ Linh đuổi theo, giọng nói bình tĩnh và lý trí.

Hạ Hồng Nghiệp cười lạnh: "Có chuyện gì hay mà nói?"

Quay lưng lại với cô, lúc nói chuyện cũng không chịu ngoảnh đầu lại, hiển

nhiên cũng đang tức giận với cô con gái này.

Tuy rằng Hạ Linh cũng dự đoán được sẽ như thế này, nhưng trong lòng vẫn cảm

thấy khó chịu.

Cô ấy ngồi xổm xuống bên chân Hạ Hồng Nghiệp, giống như khi còn bé quấn

lấy ba mình đòi chơi cùng, kéo quần tây của ông ta, đặt một đôi dép lê đến bên

chân ông ta: "Ba đổi dép trước đi."

"A Linh, con..."

Hạ Hồng Nghiệp không phải không đau lòng, mà là vì quá đau lòng, nên mới

càng tức giận.

Cô con gái như hoa như ngọc của ông ta, cục cưng nhỏ bé đáng yêu như vậy, lại

bị tên súc sinh Từ Sinh Kinh kia cõng mất?!

Thế thì cũng đành thôi, dù sao cả hai cũng đã ly hôn rồi.

Nhưng điều khiến ông ta không hiểu được là con gái mình dĩ nhiên lại giấu

diếm ông ta trộm đăng ký kết hôn cùng thằng nhóc thối kia!

"Ba, ba đổi dép trước đi."

Hạ Hồng Nghiệp tức giận đến mức kéo cô ấy lên: "Con đứng yên đấy, nhìn ba!"

Hạ Linh bỏ dép lê xuống, dựa vào sức lực này đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn

thẳng vào ánh mắt sắc bén của ba mình.

"Ba hỏi con." Hạ Hồng Nghiệp hít sâu một hơi: "Nếu như lần này không bị phát

hiện, con còn định che giấu bao lâu nữa?"

"Nếu như có thể, con hy vọng mọi người mãi mãi không biết."

"Con!"

"Ba, nếu như đổi lại là ba, ba sẽ chủ động để lộ chuyện mất mặt trước mặt

người khác sao?"

"Ba và A Hoài là người khác sao?! Chúng ta là người thân nhất của con đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.