Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Quyền Hãn Đình không ngủ quá lâu.
Mới mười lăm phút đã tỉnh.
Cúi đầu thấy trên người mình đang đắp chăn lông, theo thói quen tìm kiếm bóng
dáng quen thuộc.
Nhưng không thấy bất cứ cái gì.
Đang chuẩn bị đứng dậy, giây tiếp theo —
"Tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Thẩm Loan đi tới, bóng dáng tinh tế
yểu điệu ngược sáng mang lại cảm giác thời gian rất êm đềm.
Quyền Hãn Đình nhất thời ngẩn ra.
Cho đến khi người phụ nữ giơ tay đập vào vai, anh mới có phản ứng, giọng nói
dịu dàng: "Đi đâu vậy?"
"Vườn hoa bên ngoài."
Lúc này, Lục Thâm cũng héo rũ như bông hoa đi vào.
"Lục ca, anh tỉnh rồi?"
"Ừm."
"Em về phòng đây..."
Nói xong lập tức lên lầu như một chú chó Sa Bì thua trận.
Giữa trưa, Lolita xuống bếp làm vài món thanh đạm dựa theo thực đơn ông Trâu
kiến nghị, lại không mất vị cơm nhà.
Thẩm Loan: "Khả năng bếp núc của Lolita lại tiến bộ rồi?"
Cô hỏi Thiệu An Hành.
"Ừm, lần sửa đổi nâng cấp này đã thêm vào thực đơn mới của Michelin."
"Bảo sao..."
Lục Thâm bĩu môi: "Sao em không nếm ra được nhỉ? Chẳng lẽ miệng của mọi
người không giống em?"
Khóe miệng Thiệu An Hành run run: "Đầu tiên, không có gì là không giống
nhau; tiếp theo, cho dù không giống nhau thì cũng là vị giác hoặc đầu lưỡi,
không phải miệng."
Tiểu thất gia: "..." Sao anh ta lại bị dạy bảo?
Một người hai người đều thế đúng không?
Ngại Quyền Hãn Đình ở đây, Lục Thâm không dám mắng Thẩm Loan, tất nhiên
cũng không dám hờn dỗi Thiệu An Hành.
Làm sao bây giờ?
Tức quá mà!
Đúng lúc Lolita mang đồ ăn lên, sự tức giận của anh ta cũng có chỗ phát: "Đều
tại cô!"
Lolita dừng một chút, kẽo kẹt hai tiếng, đặt đĩa thức ăn ổn định vững chắc
xuống rồi mới quay đầu trực diện Lục Thâm, màn hình hai mắt hiện dấu chấm
hỏi to tướng.
Vẻ mặt bối rối nghi ngờ nhìn Lục Thâm khiến mọi người cảm thấy ngốc nghếc
một cách đáng yêu, nhưng trong mắt Lục Thâm lại thành làm ra vẻ.
"Fuck! Người máy cũng bắt đầu biết giả ngu giả ngơ?!"
Lolita trải qua vô số lần cải tiến và đổi mới của thiên tài máy móc Thiệu An
Hành, bây giờ chỉ số thông minh đã cách xa người thường.
Đặc biệt năng lực phán đoán, nhớ lại trước đó Thiệu An Hành đã dành bao công
sức cho vấn đề này.
Hiển nhiên thành quả đã rõ ràng —
Nhưng vài giây trôi qua, trung tâm điều khiển của Lolita căn cứ vào giọng điệu,
thần thái, động tác và nội dung lời nói của Lục Thâm tiến hành phân biệt và
phán đoán chính xác.
Do đó đưa ra kết luận: "Đối phương không có ý tốt, lúc cần phải dùng bạo lực
dàn xếp".
Sau đó, tiểu thất gia bị quẳng xuống gầm bàn ăn, trong tay cầm đũa, trong
miệng còn ngậm cơm và thức ăn, đôi mắt mờ mịt.
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Có cần tìm cái lỗ để chui xuống không?
Ồ, không có cái lỗ nào.
Ngay sau đó là một trận cười vang.
Thiệu An Hành: "Tiểu thất, em chính là kẻ dở hơi! Bảo sao mỗi lần về Kinh
Bình, ông cụ và bà cụ đều không cho em đi. Suy cho cùng, thiếu em là thiếu đi
bao niềm vui?"
Khuôn mặt Lục Thâm đen như đáy nồi, tức giận nhìn Lolita, sau đó càng tức
giận nhìn về phía Thiệu An Hành: "Có thể quản con gái của anh cho tốt được
không?!"
Thiệu An Hành nghe vậy, không đáp ngược lại cười vẫy tay với Lolita: "Lại
đây."
Lolita thân thiết cọ cọ qua.
"Con gái ngoan" Thiệu An Hành vỗ vỗ đầu cô ta: "Làm tốt lắm!"
Hai mắt Lục Thâm nhắm chặt, anh ta không muốn sống nữa!
...
Buổi chiều, Thẩm Loan nhận được một cuộc điện thoại của bộ phận dự án gọi
đến, có việc cần cô đến công ty một chuyến, mở họp bàn bạc.
Thẩm Loan mới vừa dỗ Quyền Hãn Đình ngủ, thật cẩn thận bò dậy, tay chân
nhẹ nhàng xốc chăn, không nghĩ đến thế mã vẫn làm người nào đó đang ngủ say
tỉnh lại.
"Đi đâu?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.