Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 606: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 606



Thẩm Xuân Giang nào dám dạy bảo gì?

Ông ta thấy Quyền Hãn Đình như chuột thấy mèo, trốn còn không kịp.

"Ngài hiểu sai rồi, tôi chỉ đang bàn bạc với Loan Loan."

"Bàn bạc cái gì?" Lạnh nhạt, uy nghiêm, cao cao tại thượng.

Nhưng Thẩm Xuân Giang lại rất sợ dáng vẻ này của anh.

Trong giọng nói rõ ràng có vài phần cẩn thận và cố tình lấy lòng: "Một vài

chuyện công ty thôi."

"Nhưng tôi thấy thái độ của ông không giống bàn bạc lắm, ngược lại giống như

đang hỏi tội?"

Đầu kia gượng cười hai tiếng, cách di động cũng có thể nghe ra sự xấu hổ và

miễn cưỡng: "Sao có thể như thế chứ? Loan Loan không làm sai, hỏi tội gì

chứ?"

Thái độ trước và sau hoàn toàn trái ngược.

"Như vậy sao?" Nửa tin nửa ngờ.

Thẩm Loan lẳng lặng nhìn người nào đó biểu diễn.

Quyền Hãn Đình còn bớt thời giờ chớp chớp mắt với cô, đáng yêu đến phạm

quy, làn da hồng hồng như tôm tích.

Mà bên kia, Thẩm Xuân Giang lại suýt nữa bị ba chữ nhẹ tựa lông hồng này ép

tới không thở nổi.

Sau một lúc lâu châm chước mới đáp lại: "Thật không phải hỏi tội, chỉ là... Dạy

bảo nó một vài quy tắc sinh tồn ở môi trường làm việc, miễn cho tương lai lại

phạm sai lầm. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó, có thể về mặt từ ngữ chưa đúng

lắm, nghiêm khắc một chút."

Lý do này miễn cưỡng có thể cho qua.

Nhưng Quyền Hãn Đình cũng không phải đứa dễ lừa như vậy, lạnh giọng hừ

một tiếng, ý cảnh cáo rất đậm —

"Sau này khách sáo với người phụ nữ của tôi một chút! Không có lần sau."

"Vâng vâng vâng, sẽ không như vậy nữa."

Trò chuyện kết thúc, Thẩm Xuân Giang mất mặt, còn buồn bực hơn trước khi

gọi điện thoại.

Ông ta là một người cha mà còn phải khách sáo với con gái của mình?

Cái này có ý gì đây?

Bên hội đồng quản trị, ông ta không thể phản kháng; bây giờ ngay cả con gái

cũng không cho ông ta mặt mũi.

Thẩm Xuân Giang càng nghĩ càng giận: "Thật con mẹ nó đồ phá hoại —"

Mà bên kia, không khí rất tốt.

Ngay sau khi bỏ điện thoại xuống, Quyền Hãn Đình được người đẹp mềm mại

thơm tho chủ động ngả vào lòng yêu đời muốn chết rồi.

Anh híp híp mắt, khóe miệng mỉm cười rất hưởng thụ sự chủ động của Thẩm

Loan.

"Có phải đột nhiên phát hiện gia còn rất đẹp trai, trầm ổn, đáng tin cậy gấp vạn

lần so với trong tưởng tượng của em không?"

Thẩm Loan gật đầu, đôi tay vòng qua cổ anh, động tác thân mật ỷ lại: "Oách hết

sảy."

Trong lòng Lục gia như được rót mật, chỉ cảm thấy lâng lâng.

Thẩm Loan: "Đột nhiên phát hiện, anh không đi đóng phim thật sự đáng tiếc."

"Em cũng không kém."

Thẩm Loan vùi đầu vào bả vai anh, mỉm cười nhẹ nhàng: "Có câu không phải

người một nhà, không vào một cửa. Có phải ý này không?"

Quyền Hãn Đình giữ chặt đằng sau cổ trắng như tuyết của cô, tăng thêm độ

khăng khít của cái ôm: "Cho nên, chúng ta nhất định phải ở bên nhau."

"Xem xem bản lĩnh của anh đó."

"Gia rất bản lĩnh đó, sao, không thừa nhận?"

Thẩm Loan ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của người đàn ông, đáy mắt giảo hoạt

lóe sáng: "Thừa nhận thì sao mà không thừa nhận thì sao?"

"Thừa nhận có thưởng, không thừa nhận nên phạt."

"Thưởng cái gì? Phạt cái gì?"

Quyền Hãn Đình mặt mày mỉm cười: "Thưởng anh hôn em, phạt em hôn anh."

"Có gì khác nhau sao?"

"Không khác nhau."

Vừa dứt lời nụ hôn đã rơi xuống.

"Ưm ừm —" Khốn khiếp!

"Ngoan một chút, dù sao em cũng không chọn." Bá đạo đúng lý hợp tình.

Thẩm Loan: "..."

Là bệnh nhân, được, cô nhịn!

Mắng Thẩm Xuân Giang xong, hai người tiếp tục ngủ trưa.

Nói đúng ra là Quyền Hãn Đình mệt nhọc, Thẩm Loan cũng ngủ cùng.

Đại lão bị bệnh luôn là đặc biệt dính người, cô có thể có cách nào sao?

...

Tập đoàn Minh Đạt, văn phòng chủ tịch.

Thẩm Xuân Giang phát tiết một hồi, cơn tức trong lòng cuối cùng cũng giảm

bớt.

Gọi vào số nội bộ, để thư ký vào dọn dẹp sạch hiện trường.

Lúc Giang Lăng đẩy cửa đi vào, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn đống

hỗn loạn trước mắt vẫn hơi giật mình.

Trong trí nhớ, tính tình tổng giám đốc Thẩm không tốt nhưng rất ít khi nổi giận

lớn như vậy.

Chỉ thấy các tập tài liệu trên bàn bị quét hết xuống sàn, gạt tàn mới thay chưa

được mấy ngày đã bị đập vỡ, bút, bật lửa các loại linh tinh vụn vặt trên sàn nhà.

"Tổng giám đốc Thẩm?"

"Sao lại là cô? Tiểu Trương đâu?" Giang Lăng là thư ký thủ tịch của ông ta,

năng lực công tác rất mạnh, các dự án lớn qua tay, các nhiệm vụ truyền xuống

chưa bao giờ xảy ra lỗi.

Thẩm Xuân Giang cũng rất coi trọng cô ta, trước nay không sai cô ta làm mấy

việc nặng, việc vặt vãnh bao giờ.

Mà giao cho tiểu Trương là trợ lý thư ký phụ trách.

"Ồ, tôi để cậu ấy chạy đi giúp tôi chút một chuyện, bây giờ chưa về." Nói xong

ngồi xổm xuống, bắt đầu nhanh nhẹn thu nhặt, không chút oán hận nào: "Vẫn

nên để tôi làm."

Thẩm Xuân Giang khá vừa lòng với sự thức thời của cô ta.

Nghĩ đi nghĩ lại ngay cả thư ký còn biết tôn trọng anh ta, Thẩm Loan đồ vong

ân bội nghĩa kia lại trơ mắt nhìn Quyền Hãn Đình tạo áp lực chèn ép ông ta.

Lập tức tâm trạng xuống dốc cực điểm.

Giang Lăng đã làm việc bên ông ta nhiều năm, không dám nói hiểu rõ tính tình

Thẩm Xuân Giang như lòng bàn tay, nhưng cũng tích lũy được rất nhiều kiến

thức, không ít kinh nghiệm.

Mẫn cảm cảm nhận được không khí thay đổi, áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Động tác của cô ta nhanh hơn, lúc dùng báo hốtt các mảnh nhỏ gạt tàn lại, mảnh

thủy tinh cứa vào da thịt, nhưng cô ta lại không cảm nhận được cơn đau, hoặc là

nói chút đau đớn này căn bản không quan trọng gì so với mưa gió sắp đến của

Thẩm Xuân Giang.

Lưu loát làm xong, cất tiếng chào hỏi rồi xoay người rời đi.

Văn phòng to như vậy, chỉ còn lại một mình Thẩm Xuân Giang tâm trạng bất ổn

đứng sau bàn làm việc, muốn giận không giận được, dáng vẻ tức giận như quả

bóng cao su.

Sau một lúc lâu, ông ta mới thật thở hắt ra một hơi thật mạnh, miễn cưỡng kiềm

chế nội tâm cuồn cuộn cảm xúc.

Nhớ trước đây, lúc Thẩm Loan được đón về nhà rất hướng nội sợ sệt, yếu đuối

vô tri, chưa đến một năm đã thay đổi thành một người khác?

Chẳng lẽ là do bị Quyền Hãn Đình ảnh hưởng?

Đã nuôi thành tính tình bá đạo âm ngoan?

Đáng giận là bây giờ ông ta mới phát hiện ra điều không đúng, nếu sớm một

chút thì sẽ không dễ dàng bị cắt một nửa cổ phần trong tay nhường cho Thẩm

Loan.

Bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống, Thẩm Xuân Giang muốn làm lại mà

không biết ra tay từ đâu.

Thứ nhất, Thẩm Loan không ngốc, không dễ lừa như vậy. Cô hiểu rất rõ có

được phần cổ phần này có ý nghĩa gì.

Thứ hai, sau lưng cô còn có một Quyền Hãn Đình, chỗ dựa như núi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.