Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Dương Lam nói lời độc ác xong rồi trực tiếp cúp máy, không hề cho lão Trần
bất kỳ cơ hội mở miệng nào.
Lão Trần lại vẫn cứ duy trì động tác nghe điện thoại, đứng sừng sững tại chỗ
giống như một pho tượng đá.
Mãi đến khi gió trên sông mang theo chút lạnh lẽo ban đêm phả lên trên khuôn
mặt thô ráp của ông ta, cơn ớn lạnh chui vào lỗ chân lông, dần dần lan đến tứ
chi, cuối cùng đôi mắt dại ra đỏ bừng của lão Trần mới chuyển động một lần
nữa.
Nhét điện thoại về lại vào túi quần, ông ta xoay người ngồi vào vị trí điều khiển.
Sững sờ một lúc lâu, mãi đến khi điện thoại vang lên lần nữa.
Không phải là cuộc gọi, mà là đồng hồ báo thức đã được cài trước đó, nói với
ông ta rằng đã hai tiếng, cần đi đón Thẩm Xuân Giang rồi.
Lão Trần chết lặng nổ máy, chạy tới tòa nhà Hoa Tường Kim.
...
"Phải đi rồi sao?" Giọng nói hơi khàn khàn của người phụ nữ vang lên, trong
lúc lơ đãng toát ra vẻ lười biếng quyến rũ.
Trong bóng đêm, tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt dừng lại: "Đánh thức em
à?"
Cao Duy Thu ngồi dậy từ trên giường, thuận thế dựa vào đầu giường, giây tiếp
theo, đèn bật sáng.
"Em cứ ngủ đi, không cần phải quan tâm anh." Thẩm Xuân Giang có hơi híp híp
mắt.
Người phụ nữ cũng đã xuống giường, đứng vững ở trước mặt ông ta, lấy chiếc
cà vạt bên cạnh qua rồi cẩn thận thắt cho ông ta.
Động tác rất quen tay, ánh mắt dịu dàng, giống như người vợ thời xưa hầu hạ
chồng, ngoan ngoãn phục tùng.
Mà Thẩm Xuân Giang cũng yên lặng hưởng thụ sự phục vụ như vậy, lòng tự
trọng của người đàn ông lập tức đạt được vô hạn thỏa mãn, hơn nữa vừa mới
thoải mái xong, vẻ mặt cũng dịu dàng đến mức có thể bóp ra nước.
Ngoài miệng loại nói: "Em làm làm gì? Cũng không phải là anh không biết
làm."
Cao Duy Thu giống như hoàn toàn không hiểu tâm lý lúc này của người đàn
ông, nghiêm túc nói lời giải thích: "Anh biết làm là chuyện của anh, em giúp đỡ
là việc của em."
Thẩm Xuân Giang lại cố tình yêu cái dáng vẻ phụ nữ toàn tâm toàn ý với ông ta
như thế này.
"Em đấy..." Vô hạn xúc động, vô hạn yêu thương.
Sau khi Cao Duy Thu thắt xong, lại săn sóc dùng tay vuốt phẳng các nếp gấp,
dáng vẻ nghiêm túc kia giống như đang hoàn thành một chuyện vô cùng quan
trọng.
"... Được rồi."
Người phụ nữ đang muốn rút tay lại, lại bị Thẩm Xuân Giang nắm chặt tay lại:
"Mau lên giường nằm đi, không cần tiễn."
Cao Duy Thu bình tĩnh nhìn ông ta, không nói lời nào.
Đôi mắt như nước cũng từ từ tích tụ nước mắt: "Có phải anh ghét em không?"
"Xem em nói lung tung gì này? Anh yêu em chiều em thương em còn không
kịp, sao có thể ghét em?"
"Vậy thì đừng từ chối. Em nguyện ý thắt cà vạt cho anh, cũng nguyện ý tiễn
anh, nếu này nào đó anh không nhịn được, hoặc là ghét phiền toái, xin nói trước
cho em một tiếng được không? Ít nhất cũng cho em chuẩn bị tâm lý."
Lúc nói lời này, vẻ mặt người phụ nữ rất ấm ức.
Viền mắt phiếm hồng, dáng vẻ sắp khóc đó đúng là muốn mạng đàn ông!
Sao Thẩm Xuân Giang chịu nổi điều này?
Lập tức ôm cô ta vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Em xem em kìa, lại bắt
dầu đa nghi rồi? Không cho em tiễn là muốn cho em nghỉ ngơi nhiều hơn một
chút, sao lại thành ghét bỏ với phiền chán? Em muốn xử tội anh, cũng phải
thẩm vấn trước đúng không?"
Người phụ nữ nín khóc mỉm cười, liếc ông ta một cái: "Ai dám thẩm vấn anh
chứ?"
"Ngoan, không tức giận."
"Vậy anh đồng ý với em trước, lần sau không thể từ chối nữa."
"Được được được... Em quyết định hết!"
Cao Duy Thu đưa ông ta đến cửa thang máy, tận mắt nhìn thấy Thẩm Xuân
Giang rời đi, mới xoay người về phòng.
...
"Ông chủ." Lão Trần cung kính mở cửa xe cho ông ta.
"Đi thôi, về nhà cũ."
"Vâng."
Xe chậm rãi đi tới phía trước, xe chạy rất êm, hầu như không bị xóc nảy.
Lão Trần nhìn kính chiếu hậu mấy lần, ánh mắt hơi lóe lên, muốn nói lại thôi.
Thẩm Xuân Giang lại vì nhắm mắt chợp mắt nên chưa từng phát hiện.
Cuối cùng, khi khoảng cách đến nhà cũ nhà họ Thẩm chỉ còn khoảng mười lăm
phút, lão Trần từ trước đến nay đều im lặng, không nói nhiều lời lại đột nhiên
mở miệng ---
"Ông chủ..."
Thẩm Xuân Giang nghe vậy, bỗng mở hai mắt: "Có việc gì?"
"Ngài có thể..." Lão Trần xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố để chui
vào, khẽ cắn môi, lấy hết can đảm tiếp tục nói: "Cho tôi mượn một chút tiền
không?"
Thẩm Xuân Giang nhíu mày: "Sao lại vay tiền? Lần này muốn bao nhiêu?"
Chân tay lão Trần càng thêm luống cuống, nhưng ông ta còn lái xe, không thể
cúi đầu, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước.
"Có lẽ cần khoảng... hai trăm nghìn."
Ông ta tính qua, nếu Dương Lam chuyển chuyên gia đi, vậy tiểu Tình chỉ có thể
quay lại bệnh viện trước kia, nếu như muốn tiếp tục phẫu thuật, vậy cũng cần ít
nhất là hai trăm nghìn, còn chưa nhắc đến viện phí, tiền thuốc men, sinh hoạt
phí v.v...
"Vẫn là vì bệnh tật của cô con gái nhỏ?"
Lão Trần khẽ vâng một tiếng.
"Nhưng sao cách đây không lâu tôi lại nghe được ông nói cô bé sắp bình phục
rồi?"
"... Bởi vì thiếu tiền, cho nên phẫu thuật vẫn còn kéo dài. Khi có được tiền, tin
rằng rất nhanh thì có thể ---"
"Lão Trần." Thẩm Xuân Giang cắt lời ông ta: "Vốn đây là chuyện lớn liên quan
đến mạng người, tôi có năng lực này, cũng không ngại ra tay giúp ông vào lúc
khó khăn, dù sao ông cũng đã chịu thương chịu khó ở nhà họ Thẩm nhiều năm
như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao."
Mặt lão Trần lộ vẻ xúc động, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.
"Nhưng mà." Thẩm Xuân Giang chuyển câu chuyện: "Một trăm nghìn ông
mượn lần trước còn chưa trả, ông bảo tôi làm sao để yên tâm cho ông mượn hai
trăm nghìn đây?"
Hai má lão Trần đỏ bừng vì xấu hổ, một cảm giác vô lực và hổ thẹn rất lớn đánh
úp ông ta.
"Ông chủ, tôi..."
"Tôi biết ông muốn nói cái gì." Thẩm Xuân Giang xua xua tay: "Đơn giản là
mấy cái lời cam đoan thể hiện lòng trung thành, thậm chí, còn nói mấy cái lời
linh tinh như làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành* gì đó."
*Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
Lão Trần im lặng, cũng là cam chịu, bởi vì ông ta quả thật có ý định này.
Mặt mũi chả là cái gì cả, có thể mặc người khác chà đạp, chuyện gì cũng không
quan trọng hơn mạng của tiểu Tình...
Nhưng sau ngày hôm nay, cảm giác về sự ưu việt như vậy hoàn toàn mất đi.
Ông ta chỉ là tài xế, là đầy tớ phục vụ cho nhà họ Thẩm, mặc dù có thể nói
chuyện với chủ nhân mấy câu, cũng không thể hiện được cái gì.
Thời khắc mấu chốt, ông ta căn bản không hề khác gì với những người làm quét
rác nấu cơm đó!
Nhưng tiểu Tình của ông ta không thể đợi được nữa...
Nếu không có tiền, chẳng khác nào muốn lấy mạng nó.
Đó là máu thịt của lão, cô con gái nâng niu nơi lòng bàn tay, dù cho phải đánh
đổi công việc sau này, hoàn toàn mất đi tín nhiệm của Thẩm Xuân Giang, cũng
không tiếc!
Lão Trần cắn răng, quyết định lát trở về phòng liền gọi điện thoại cho Dương
Lam, nói ra tất cả thứ bà ta muốn!
Là ông ta ngu, mơ mộng đẹp cả đôi bên, cuối cùng lại phát hiện bỏ gần tìm ra.
"Ô, tiểu Trần à, hôm nay về muộn như vậy, ông chủ lại kéo dài ở bên ngoài à?"
Là bác Đinh phụ trách chăm sóc vườn hoa nói.
Trong căn phòng nhỏ bé này, những người khác đều gọi ông ta một tiếng "lão
Trần", chỉ có tuổi tác của bác Đinh là lớn hơn ông ta, tư lịch sâu hơn ông ta, cho
nên gọi một tiếng "tiểu Trần".
"Vâng, có hơi trễ, sao anh còn chưa nghỉ ngơi?" Ông ta miễn cưỡng vực dậy
tinh thần, nhưng sắc mặt có vẻ uể oải.
Bác Đinh chỉ nghĩ là do ban ngày lão mệt nhọc, không có nghĩ nhiều.
Cười ha ha mở miệng: "Tôi vốn là định nghỉ ngơi, nhưng sau khi nằm xuống lại
trằn trọc không ngủ được. Tuổi lớn rồi mà, buồn ngủ cũng ít lại, không giống
mấy người trẻ tuổi như cậu..." Vừa nói vừa lắc lắc đầu.
"Nhưng mà, thấy trời sắp đổi rồi, mặc thêm quần áo ra chuyển hoa cỏ vào trong
lều, đỡ bị gió thổi hư."
"Anh đúng là làm hết phận sự..."
Bác Đinh xua xua tay: "Tôi đây cũng không tính là làm hết phận sự gì, chỉ đơn
giản đau lòng cho những bông hoa cỏ mong manh có giá trị không nhỏ đó thôi,
không xối nước được, không thể bị gió thổi, phơi nắng cũng phải nắm đúng thời
gian và có chừng mực."
Từ giữa khuôn mặt gió sương của ông thì có thể thấy được, ông thật sự thích
công việc nông dân chuyên trồng hoa này.
Lão Trần phụ họa hai câu: "... Vậy nếu không có chuyện gì khác, tôi về phòng
trước."
"Đừng nóng vội, cậu đi theo tôi."
"Có chuyện gì sao?" Mắt lão Trần lộ vẻ nghi ngờ.
Bác Đinh lại không trả lời, chỉ là vẫy vẫy tay với ông ta, ý bảo đuổi kịp, trực
tiếp đi thẳng về phía trước.
Đi đến phòng ông.
Lão Trần khó hiểu: "Anh đây là?"
"Tới đây, ngồi xuống." Nói xong, đẩy cái ghế dựa tới trước mặt ông ta, sau đó
xoay người đóng cửa lại.
Lão Trần nhíu mày: "Anh rốt cuộc ---"
Giây tiếp theo, lại thấy bác Đinh lấy ra một chiếc phong bì ố vàng từ dưới gối,
sau đó cười đưa cho ông ta: "Cầm đi."
"Đây là?"
Bác Đinh hở dài: "Tôi iết bây giờ cậu cần dùng tiền, tuần trước nghe cậu nói
tiểu Tình sắp phải phẫu thuật, tôi nghĩ chắc lại là một khoản tiền lớn. Ở đây tuy
không có bao nhiêu, nhưng cũng là một chút tấm lòng của tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.