Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Toàn thân lão Trần chấn động, từ chối theo bản năng: "Sao tôi lại có thể nhận
tiền của anh chứ? Không được, tuyệt đối không được!"
Bác Đinh đè tay ông ta lại, ông làm việc quanh năm nên sức lực không nhỏ, lão
Trần tạm thời không tránh thoát được.
"Cậu đấy, cũng đừng khách sáo với tôi, hơn nữa tôi cũng không phải là tặng
không, coi như cho mượn đi, chờ tiểu Tình hết bệnh, cậu cũng dần dần dư dả,
trả lại cũng không muộn. Tôi ở đây có ăn có uống, còn có nơi ở, cũng không có
chỗ nào cần dùng tiền, đúng lúc đưa cho cậu lúc cần. Có nhà ai lại không có lúc
xảy ra chuyện dâu?"
Bác Đinh thở phào, nói tiếp: "Tuổi tác của chúng ta tuy kém nhau nhiều, nhưng
đều phục vụ cho nhà họ Thẩm, làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, ngẩng
đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, tôi cũng không đành lòng cậu sứt đầu mẻ
trán vì chuyện tiền nong."
"Bác Đinh..." Giọng lão Trần nghẹn nghào.
"Trong phong bì này có một cái thẻ, mật khẩu là sáu số 0, tiền lương mỗi tháng
của tôi đều được gửi vào đây, năm năm gần đây tôi cũng chưa từng lấy ra lần
nào, chắc cũng được một trăm hai trăm nghìn."
Mặt lão Trần lộ vẻ sờ hãi, tay cầm phong bì hơi hơi run rẩy.
Ông ta không nghĩ tới bác Đinh sẽ không hề giữ lại chút nào như vậy, hầu như
đã lấy hết tiền dưỡng già ra cho ông ta.
Giây phút đó, không thể nói ra được trong lòng là loại cảm giác gì, chua xót
căng trướng đến tột cùng, giống như giây tiếp theo, sẽ vì cảm động mà khóc
lớn.
Bác Đinh cũng phát hiện sự bối rối của ông ta, không mở miệng an ùi mà giơ
tay lên vỗ vỗ bả vai ông ta.
So với thông cảm, lúc này lão Trần cần khích lệ hơn.
Đôi mắt già nua nhìn thấu việc đời của bác Đinh hiện lên vài phần hiền lành và
thông thái.
Lão Trần bỗng nhiên có cảm giác --- có lẽ chuyện mình bối rối có thể nhận
được một lời góp ý thích hợp từ chỗ bác Đinh.
Trong lòng nghĩ nghĩ, bèn nói thẳng chuyện Dương Lam uy hiếp ra: "... Lần này
bà chủ quyết tâm phải hỏi ra lí do, thậm chí còn muốn lấy mạng tiểu Tình..."
Lão Trần dừng lại, đau đến cắn răng, qua hơn mười giây mới dịu xuống: "Nếu
tôi nói sự thật cho bà chủ, bà ấy lại làm ầm lên một trận, chắc chắn ông chủ sẽ
nghi ngờ tôi. Nhưng mà không nói, ngày mai chuyên gia sẽ chuyển đi, tiểu Tình
chỉ có thể quay lại cái bệnh viện kia tiếp tục trị liệu, tuy rằng làm phẫu thuật
cũng như vậy, nhưng độ nguy hiểm đã cao lên 40%... Bác Đinh, anh là người đã
gặp qua sóng to gió lớn, có thể nói cho tôi biết nên chọn như thế nào mới phù
hợp không?"
Sau khi bác Đinh nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu: "... Thật ra, không nhất
định phải hai chọn một."
"Tôi... không hiểu lắm." Lão Trần lắc đầu.
"Có lẽ còn có một người có thể giúp được cậu."
"Ai?"
"Cô ba."
...
Cũng trong lúc đó, bên trong nhà cũ.
Thẩm Xuân Giang vừa mới bước vào phòng khách, ánh đèn đã sáng trưng.
Mà Dương Lam đang đưa lưng về phía ông ta, ngồi ở trên sô pha, sống lưng
cứng ngắc.
Đầu tiên ông ta giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, giả vờ thoải mái
nới lỏng cà vạt, sau đó đặt tập hồ sơ xuống, trạng thái tan làm về nhà như ngày
thường.
Đầu năm nay, ai lại không phải diễn viên chứ?
"Sao bà còn chưa ngủ? Ngồi ở đây làm gì? TV cũng không mở..."
Nếu không có cuộc điện thoại đó với lão Trần, có lẽ Dương Lam đã thật sự tin
ông ta.
"Chờ ông đấy." Mỉm cười ngẩng đầu, cười nhạt.
Thẩm Xuân Giang sững sờ, giống như bị nụ cười này làm hoa mắt.
Thật ra, xét về khuôn mặt hay dáng người, Cao Duy Thu đều không sánh bằng
Dương Lam, khí chất còn thua kém hơn.
Dương Lam có thể toát lên vẻ sang trọng, hào hoa của một phu nhân hào môn,
có được một người vợ như vậy, Thẩm Xuân Giang được nở mày nở mặt.
Bà ta đã định trước sống trong vuôn vàn chú ý, mang danh hiệu "bà Thẩm", năng
động, tài giỏi, tiến lùi đúng mực ở trong mắt mọi người.
Mà Cao Duy Thu chỉ hợp làm một đóa hoa hiểu ý dịu dàng, tựa bên cạnh người
đàn ông, dựa vào bám víu và nịnh hót để đón nhận mưa nắng.
"... Chờ tôi làm gì?" Giọng nói người đàn ông mềm xuống, ánh mắt dịu dàng.
"Sợ ông không tìm thấy đường về nhà." Ý cười Dương Lam không đổi, chẳng
qua đáy mắt là sự lạnh lẽo.
Bây giờ Thẩm Xuân Giang mới giận thấy giọng điệu và biểu cảm của bà ta đều
không bình thường, nét dịu dàng trên mặt bà ta được rút đi với tốc độ mắt
thường cũng có thể thấy, lông mày giãn ra cũng nhíu chặt theo bản năng.
"Bà không thể nói chuyện bình thường à? Cứ phải âm dương quái khí như vậy
sao?"
Giọng nói cũng lạnh xuống.
Dương Lam cười mỉa một tiếng, đứng lên khỏi sô pha, đón nhận ánh mắt người
đàn ông, không tránh không né: "Ông cho rằng chuyện ông làm xứng với nói
chuyện bình thường của tôi sao?"
Ánh mắt Thẩm Xuân Giang không khỏi lóe lên: "Tôi làm chuyện gì? Bà nói cho
rõ ràng!"
"Hừ, đến nước này rồi mà ông còn mạnh miệng à? Đừng cho là tôi không biết
ông nuôi mấy đứa bên ngoài?!"
"Tôi còn tưởng rằng chuyện gì ghê gớm lắm, không phải bà đã biết từ lâu rồi
à?"
Nhẹ nhàng bâng quơ, giống như là chuyện đương nhiên.
Dương Lam tức đến xanh cả mặt, nhưng sự giễu cợt và quật cường vẫn cố chấp
đọng lại ở trên môi, điều này làm cho bà ta trông có thêm chút dữ tợn và vặn
vẹo.
Thẩm Xuân Giang thấy thế, nếp nhăn giữa lông mày càng sâu hơn: "Trong cái
giới này của chúng ta, gia đình như vậy, có người đàn ông nào không ong bướm
bên ngoài mà trong nhà vẫn giữ được vợ mình? Nhiều năm như vậy, bà cũng đã
gặp qua nghe qua không ít, tôi cho rằng bà đã quá hiểu, không nghĩ rằng hôm
nay còn có thể hỏi câu ngu ngốc này!"
Dương Lam bỗng siết chặt bàn tay lại.
Móng tay đâm vào trong thịt, bà ta lại giống như không cảm giác được đau đớn.
Đã quá hiểu sao?
Tất nhiên.
Dương Lam vẫn luôn biết Thẩm Xuân Giang có người bên ngoài, hơn nữa
không chỉ có một, nhưng làm vợ cả, bà ta thuyết phục mình không so đo, cũng
không để ý, chỉ là lần này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.