Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Bên này, Thẩm Loan đi rất sảng khoái
Còn đầu bên kia, Thẩm Xuân Giang nhìn bóng dáng cô rời đi, tức giận đến cả
người run lên, nghiến răng nghiến lợi.
Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, ba lại bị con gái uy hiếp, ông ta không biết
xấu hổ chắc?!
Dưới sự tức giận đá một cái lên bàn trà, chỉ nghe mấy tiếng leng keng, dụng cụ
pha trà và chén trà bị rơi xuống vỡ từng mảnh.
Lúc này, một người phục vụ đi ngang qua, vừa lúc nhìn hết cảnh này, lập tức vọt
vào, chỉ vào Thẩm Xuân Giang rồi lạnh giọng trách cứ: "Cái ông này đang phát
điên điên gì thế?! Định tới quấy rối có phải không? Ông chờ đây đi, tôi lập tức
gọi bảo vệ!"
Nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Thẩm Xuân Giang vốn đang nổi nóng, tự nhiên có đồ ngu xông vào như vậy, đó
chính là chủ động tìm tới cửa để bị trút giận.
"Câm miệng! Cô là cái thá gì? Cũng xứng xưng to gọi nhỏ với tôi à?!"
Không biết là đang mắng người phục vụ, hay là đang mắng người nào khác.
Nếu người phục vụ này tương đối mềm yếu, tính cách tốt một chút, nhìn qua
tương đối dễ bị ức hiếp, gặp đphải tình huống này chỉ sợ xin lỗi còn không kịp,
làm sao dám cãi lại được?
Nhưng hiển nhiên, vị này không phải như thế.
Cô ta ngày thường ỷ vào có quan hệ thân thích với bà chủ quán này, làm mưa
làm gió, cao hơn người khác một bậc.
Đồng nghiệp cũng nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ có thể
chịu đựng.
Nhưng cách làm như vậy không những không thể làm cô ta tốt hơn, ngược lại
còn làm trầm trọng thêm, cho rằng những người này đều sợ cô ta, sau đó được
một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng quá mức.
Nếu là người phục vụ có đầu óc, đừng nói là ném mấy chén trà, vài món dụng
cụ pha trà, cho dù Thẩm Xuân Giang hủy đi quán trà này thì cũng sẽ không tùy
tiện lên tiếng.
Có thể tới mấy chỗ đắt như vàng thế này để uống trà, mặc dù không phải là nhà
giàu, thì nhất định cũng là người có kinh tế dư dả hoặc người có địa vị xã hội,
tóm lại, đều không phải là người mà mấy nhân viên phục vụ có thể đắc tội
được.
Nhưng sự thật chứng minh, đầu óc là thứ tốt, nhưng không phải ai cũngcó —
"Được đấy! Ông làm hư hại đồ nhà tôi không nói, còn làm như hợp tình hợp lý,
quả thực cũng không khác gì với cướp giật hay lưu manh đâu!"
Người phục vụ cũng không tính là xinh đẹp, ngậm miệng còn miễn cưỡng ưa
nhìn, nhưng mở miệng nói ra thì quả thực không hề khác người đàn bà đanh đá.
Thẩm Xuân Giang bị thua con gái một nước cờ, trước mắt còn bị phục vụ chỉ
vào mũi mắng, có thể nhịn mới là lạ.
Trong lúc nhất thời, khí huyết dâng lên, gan truyền đến cơn đau khó chịu, ông ta
theo bản năng giơ tay đè lại, máu trên mặt bị rút đi với tốc độ dùng mắt thường
cũng có thể thấy được, cuối cùng bị tái nhợt thay thế.
Nhón tay run rẩy chỉ người phục vụ: "Cô— cô—"
Nhưng bởi vì thở gấp, "cô" nửa ngày nhưng lại nói không ra một câu hoàn
chỉnh.
Người phục vụ ném cho ông ta một ánh mắt mỉa mai khinh thường, bốp—
Trực tiếp hất tay Thẩm Xuân Giang: "Cô cô cô... Cô cái gì mà cô?! Mẹ ông
không dạy ông không thể chỉ lung tung sao? Nhìn ông một đống tuổi rồi cũng
không dễ dàng, thật sự không biết đâu học đâu tính cách như vậy, động tí là
ném ly, mắng chửi người... xem nhiều phim truyền hình, thật sự coi mình là
tổng tài bá đạo à?"
Thẩm Xuân Giang đã tức giận đến há mồm thở gấp, ngực phập phồng không
ngừng.
Người phụ nữ còn ngại chưa đủ, bổ thêm một đao: "Mà cũng phải nói, tôi chưa
từng thấy tổng tài bá đạo nào già như ông..."
Rầm!
Thẩm Xuân Giang ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, cơ mặt không ngừng
run rẩy.
Người phụ nữ thấy thế, cười lạnh một tiếng: "Ông cho rằng ông làm vỡ đồ rồi
ngất xỉuthì có thể không cần bồi thường tổn thất sao?" Đi qua, một chân đá vào
trên đùi Thẩm Xuân Giang: "Tôi nói cho ông biết, cho dù chết, cần bồi thường
thì cũng trốn không thoát!"
"..." Người ngã xuống đất không hề có phản ứng, tay ôm phần gan không ngừng
siết chặt, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn.
Rất nhanh, trán bắt đầu đổ mồ hôi, sắc môi cũng càng ngày càng bầm đen.
Người phục vụ phát hiện không ổn lắm, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn:
"Này! Ông đứng lên cho tôi, có nghe thấy không?!"
"..."
"Đừng, giả vờ," Cô ta cười gượng hai tiếng: "Chỉ với kỹ thuật diễn xuất tệ hại
này, không giống chút nào... ông còn giả vờ sao?"
"..."
"Này, ông đừng làm tôi sợ?! Không lẽ thật sự ngất rồi à?"
30 giây sau.
"Mau! Mau gọi xe cứu thương —"
Sau khi Thẩm Xuân Giang nhập viện, chuyền hai chai nước mới từ từ tỉnh lại,
nhìn trần nhà màu trắng, chóp mũi quanh quẩn mùi nước sát trùng, lúc này ông
ta mới xác nhận là mình đang ở bệnh viện.
Nữ phục vụ đã sớm chạy rồi.
Xung quanh không có một người quen nào.
Thẩm Xuân Giang ngồi dậy, gọi điện thoại cho thư ký, nói đối phương nhanh
chóng lái xe đến đây đón ông ta rời đi.
Chỗ này, thật sự một giây ông ta cũng không muốn ở thêm.
Lúc này, bác sĩ kiểm tra phòng, dẫn theo hai y tá đi vào, thấy thế, không khỏi
nhíu mày, giọng nói cũng nghiêm khắc vài phần: "Ông đang làm gì thế?"
"Xuất viện."
"Tình huống hiện giờ của ông không thích hợp rời đi."
"Cái rắm —"
Bác sĩ nhíu mày, lại cố gắng kiềm chế nóng nảy, không nổi giận: "Tôi nói, hiện
tại ông còn chưa thể rời đi."
Thẩm Xuân Giang thẹn quá hóa giận: "Nếu tôi một hai phải đi thì?"
"Vậy mong ông chuẩn bị tâm lí cho tốt khi bệnh tình chuyển biến xấu."
"Bệnh tình... Chuyển biến xấu?" Dáng vẻ củ Thẩm Xuân Giang như nuốt phải
một con ruồi: "Cậu có ý gì?"
Bác sĩ mở hộp thuốc trên tay, rũ mắt, gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng —
"Chúng tôi phát hiện một bóng đen trong gan ông."
"Bóng đen?" Thẩm Xuân Giang ngơ ngẩn.
Bác sĩ mặt không cảm xúc: "Từ phim chụp X-quang, không loại trừ khả năng là
khối u."
Khối, u?!
Thẩm Xuân Giang như bị sét đánh
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.