Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ông ta nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
"Cậu, nói cái gì?" Bốn chữ, dường như dùng hết sức lực toàn thân.
Bác sĩ lại tận chức tận trách lặp lại một lần.
Thẩm Xuân Giang bỗng nhiên cười rộ lên, khuôn mặt vặn vẹo, gần như dữ tợn:
"Cái rắm! Cơ thể tôi thật sự rất tốt, không bệnh không đau, sao có thể có u
được?! Nhất định là lang băm cậu nhìn sai rồi, đúng chính là cậu sai!"
Cũng không biết ông ta nói cho ai nghe.
Tuy rằng bác sĩ kia nhìn trẻ tuổi, nhưng đối mặt với tình huống như vậy lại bình
tĩnh, vừa nghĩ đến cũng thấy là một tay già đời, kinh nghiệm phong phú.
Anh ta không trực tiếp phản bác Thẩm Xuân Giang, mà là dùng ánh mắt thương
hại nhìn chăm chú vào ông ta.
Giọng không khỏi hòa hoãn: "Ông cũng không cần quá lo lắng, hiện tại chỉ mới
nghi ngờ..."
"Nghi ngờ cái gì?! Hoàn toàn không phải!"
"Giấu bệnh sợ thuốc không tốt cho bệnh của ông đâu!"
"Tôi nói — tôi không bệnh!"
Bác sĩ còn muốn mở miệng khuyên, Thẩm Xuân Giang lại chỉ vào cửa phòng
bệnh, gằn từng chữ một: "Cút đi."
Thế giới yên tĩnh.
Những người đáng ghét đã cách xa ông ta rồi.
...
Bất động sản Thiên Thủy, văn phòng tổng giám đốc.
Đàm Diệu tượng trưng mà gõ hai cái vào cửa, chờ đến khi giọng nói dứt khoát
"Mời vào" thì trực tiếp đẩy cửa ra, bước nhanh đi vào.
"Tổng giám đốc Thẩm, điều tra được rồi."
Sau bàn làm việc, người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu dừng động tác: "Tra
được cái gì?"
"Chuyện của ba ngài..."
Thẩm Khiêm nhướng mày, buông bút trong tay, khép tài liệu: "Nói."
Vẻ mặt Đàm Diệu chấn động, cẩn thận tìm từ nói: "Trong khoảng thời gian này
ông ấy và Thẩm Loan liên hệ chặt chẽ, nhưng... dường như cũng không tốt như
vậy."
"Làm sao biết được?"
"Theo tin tức nghe được và đã chứng thực, hai lần bọn họ hẹn gặp mặt ở quán
trà, cuối cùng đều tan rã trong không vui."
Trong mắt Thẩm Khiêm hiện lên một tia trầm tư, giây lát lướt qua.
"Lý do?"
"Theo người phục vụ miêu tả, hẳn là trong quá trình nói chuyện hai người xảy
ra tranh chấp, vài lần nghe thấy bọn họ đề cập đến từ " cổ phiếu "."
Lông mày Thẩm Khiêm nghiêm túc: "Cổ phiếu?"
"Vâng."
"Cổ phiếu của công ty nào?"
"Chuyện này... Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm. Tôi sẽ tiếp tục điều tra..."
"Không cần."
Đàm Diệu: "?"
"Muốn biết, tự mình gọi điện thoại hỏi một chút không phải được rồi sao, cần gì
phải quanh co lòng vòng, phức tạp như vậy."
Thẩm Khiêm cầm lấy di động, Đàm Diệu thấy thế, giơ tay chỉ chỉ phía cửa, ý
bảo không có gì khác thì anh ta ra ngoài trước.
Thẩm Khiêm gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi.
Cửa khép lại, điện thoại cũng được nhận.
"Chuyện gì?" Đầu bên kia, giọng nói Thẩm Xuân Giang nặng nề.
Thẩm Khiêm vậy mà nghe ra một tia tối tăm cùng lạnh lẽo, anh ta gọi — "Ba."
"Con nói đi." Tuy rằng trong giây lát đã bình thường lại, nhưng Thẩm Khiêm
vẫn nghe ra trong giọng nói của ông ta có kiềm chế và dồn nén.
"Cũng không có gì, chẳng qua ông nội đã về, nói buổi tối hôm nay chúng ta
phải ở nhà ăn tối."
"Được, ba biết rồi."
Thẩm Khiêm lại không có ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Đầu bên kia lại bắt đầu bực bội: "Còn có việc gì?"
"Nếu cả nhà phải ở, vậy..." Anh ta tạm dừng một cái chớp mắt: "Có cần thông
báo cho Thẩm Loan không?"
"... Không cần." Không trả lời ngay, mà đợi vài giây mới đáp lại.
Nếu là ngày thường, Thẩm Khiêm chỉ nghĩ ông ta do dự, nhưng liên tưởng đến
lời vừa rồi Đàm Diệu nói, có lẽ vài giây đó chỉ dùng để điều chỉnh cảm xúc,
bình tĩnh che giấu.
"Nhưng ông cụ yêu cầu cả nhà đều có mặt, thiếu Thẩm Loan thì có phải không
tốt lắm không?"
"Không cần con quan tâm, ba sẽ tự giải thích."
Ánh mắt Thẩm Khiêm tối sầm lại: "Gần đây con nghe được một ít tin đồn
nhảm..."
Nói một nửa, ấp úng một nửa.
Đầu bên kia đã bắt đầu không kiên nhẫn: "Nếu biết là tin đồn nhảm, thì không
nên tin." Lại đá cầu còn nguyên trở về.
Thẩm Khiêm một khi đã theo dõi cái gì, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy,
dừng một chút, ra vẻ do dự: "Thật ra là có liên quan đến ngài và Loan Loan..."
Thẩm Xuân Giang cười lạnh một tiếng, nhưng không muốn nhiều lời, chỉ nói:
"Không có chuyện khác, cúp trước đây."
Thẩm Khiêm nghe đầu bên kia truyền đến hai tiếng tụt tụt, chứng tỏ cuộc trò
chuyện kết thúc.
Anh ta để điện thoại lại chỗ cũ, sự trầm tư trong mắt lại bị ý cười thay thế, khóe
môi giơ lên: "Cuối cùng cũng muốn ra tay rồi sao?"
Một khắc đó, Thẩm Khiêm phải thừa nhận, trong máu anh ta đã bắt đầu sôi trào,
ngầm chờ mong gì đó.
Đàm Diệu đã từng hỏi anh ta: Nếu ngài nghi ngờ Thẩm Loan, thì vì sao không
nhân lúc còn sớm bóp chết cô ta ở trong nước, vất vả một lần mà nhàn nhã cả
đời?
Lúc ấy Thẩm Khiêm không trả lời.
Bởi vì, chính anh ta cũng không biết đáp án.
Giữa hai việc hoàn toàn chấp nhận và hoàn toàn phá hủy đó, lần đầu tiên anh ta
thể hiệndo dự và bồi hồi.
Thẩm Loan...
Nửa đêm tỉnh mộng, vô số lần anh ta gọi tên cô, giống như kẻ ngốc: Không
muốn như vậy, lại cố tình như thế.
Loại cảm giác không thể kiểm soát chính mình này, làm Thẩm Khiêm chán ghét
nhưng đồng thời lại nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
Vậy mà anh ta cũng có ngày vì điên cuồng vì một cô gái, ha ha!
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Cô gái kia nghiễm nhiên trở thành tâm ma của anh ta, giống như một cái gai
chui vào thịt, rút ra thì đau, không rút lại càng đau!
Cho nên trong chuyện với Thẩm Loan, anh ta mới có thể không quyết đoán như
vậy
Nhưng trước mắt, Thẩm Khiêm cảm thấy, có lẽ anh ta có đáp án rồi...
Để Thẩm Loan lớn mạnh, nhìn cô trưởng thành hơn, cuối cùng đứng vị trí đối
lập với mình, rất thú vị, không phải sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.