Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Ông ta đã tự nuôi dưỡng một kẻ thù cho chính mình.
Không phải vô tình mà là cố ý!
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Ngay khi Thẩm Xuân Giang vừa cúp điện thoại, thư ký Giang Lăng đã từ sau
bước tới...
"...Tổng giám đốc Thẩm, sức khỏe của ngài không sao chứ?"
"Không. Cô đi làm thủ tục xuất viện đi."
Mười lăm phút sau, khi Giang Lăng quay trở lại phòng bệnh, sắc mặt nghiêm
trọng, nhìn Thẩm Xuân Giang muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nói ra chỉ có bốn chữ: "...Tất cả đã xong."
"Ừ. Vậy quay trở lại công ty thôi." Sau mọi bỡ ngỡ và bối rối lúc ban đầu, hiện
tại ông đã bình tĩnh lại, vẻ mặt lạnh lùng, không khác gì lúc trước.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện sắc mặt lúc này của ông có vẻ tái
nhợt bất thường, khiến cho khí chất cả người ông có xu hướng u ám, không hiểu
sao khiến người ta sợ hãi.
......
Xe đậu ở dưới bệnh viện.
Thẩm Xuân Giang ngồi ở ghế sau, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, không cho
Giang Lăng cơ hội nói chuyện.
Nửa giờ sau, xe chậm rãi ngừng lại.
"Tổng giám đốc Thẩm, đã đến công ty."
Thẩm Xuân Giang nghe vậy, bỗng dưng mở hai mắt, không có một chút buồn
ngủ.
Ông bước chân vào cánh cửa xoay của công ty, thư ký Giang Lăng đi sát ngay
sau đó.
Nhân viên trên đường đi đều mỉm cười gật đầu, lại cung kính nói một câu:
"Chào Tổng giám đốc Thẩm."
Bình thường, Thẩm Xuân Giang đều sẽ gật đầu chào hỏi, hoặc là khẽ ừ một
tiếng.
Nhưng lần này, ông ta không tỏ thái độ gì, lúc đi qua vạt áo như bọ gió lướt qua,
rõ ràng là mùa hè, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như mùa đông.
Khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Xuân Giang cũng biến mất trước mắt mọi
người.
Để lại tiếng thở dài cùng những lời bình luận ——
"Tổng giám đốc Thẩm ăn phải thuốc nổ à?"
"Tôi chưa bao giờ thấy mặt ông ấy đen như vậy."
"Hợp tác không thành công, hay là đầu tư thất bại nên thua lỗ?"
"Hay là, lại bị hội đồng quản trị gây rắc rối?"
"..."
Đinh!
Thang máy đi lên tầng 33, dừng lại, cánh cửa kim loại mở ra.
Thẩm Xuân Giang dẫn đầu đi ra từ bên trong, Giang Lăng chỉ chậm nửa nhịp,
chờ phản ứng lại, phải mất một phút để theo kịp.
"Tổng giám đốc Thẩm..." Cô lấy hết can đảm, rốt cuộc vẫn mở miệng.
Thẩm Xuân Giang hơi dừng lại, quay đầu, nhìn cô thật sâu: "Đi vào rồi nói."
Lời nói mà Giang Lăng đã chuẩn bị tốt lại nuốt vào trong bụng, ánh mắt hơi lóe:
"...Vâng."
Hai người vào trong.
Thẩm Xuân Giang đi ở phía trước, Giang Lăng đóng cửa rồi khóa cửa lại.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua khung cửa sổ sát đất, màu vàng óng bao trùm,
cả căn phòng sáng ngời mà ấm áp.
Nhưng Thẩm Xuân Giang bước vào giống như mây đen kéo xuống, vẻ mặt lạnh
lẽo không hề che giấu của ông khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Giang Lăng ở trong đó, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng không khỏi rùng mình
một cái.
"Cô đã biết hết?" Thẩm Xuân Giang đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng chết
người.
Người phụ nữ giật mình một cái, tỉnh táo lại, ăn ngay nói thật: "...Lúc làm thủ
tục xuất viện, bác sĩ có nói qua."
"Nói qua cái gì?" Thẩm Xuân Giang quay đầu nhìn cô, nở nụ cười lạnh lùng u
ám.
Da đầu Giang Lăng căng lên: "Từ trên ảnh chụp có thể thấy, trên gan của ngài
có vết đen, có thể là..."
"Tiếp tục nói đi."
"Có thể là u!"
"Cô tin không?"
Mồ hôi trên trán Giang Lăng lăn xuống như hạt đậu, vấn đề này, dù trả lời
"Tin", hay là "Không tin" đều là bẫy.
Cô chỉ đơn giản ngậm miệng không nói.
Vẻ mặt Thẩm Xuân Giang thâm trầm: "Biết kế tiếp nên làm như thế nào rồi
chứ?"
Giang Lăng bỗng nhiên giương mắt, trong lòng hiện ra một suy đoán lớn mật:
"Ngài là muốn......"
"Không phải là muốn," Thẩm Xuân Giang ngắt lời cô, ánh mắt sáng ngời mà
nóng rực, ẩn chứa sự điên cuồng: "Là cần thiết phải làm như vậy!"
Người phụ nữ rũ mắt, lông mi run lên vì sợ hãi.
"Chuyện này không được để cho người thứ tư ngoài tôi, cô và bác sĩ biết!"
"Vậy chủ tịch Thẩm và cậu chủ, với cả phu nhân..."
"Đều không được!"
Giang Lăng nheo mắt, cô không cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ngược lại thấp
thỏm lo âu.
Biết được càng nhiều, chết càng nhanh.
Đặc biệt bản chất Thẩm Xuân Giang đa nghi, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.
Những người khác trong nhà họ Thẩm đều không biết việc này, một thư ký như
cô lại biết tường tận, điều này có nghĩa là gì?
Không cho Giang Lăng cơ hội lựa chọn, Thẩm Xuân Giang trực tiếp ra lệnh:
"Vị bác sĩ kia là người trực tiếp trong cuộc, cô nghĩ cách bịt miệng hắn, lay
chuyển bằng lý trí cũng được, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng được, tóm lại nhất
định phải khiến cho hắn giữ kín như bưng."
Giang lăng rũ mắt xuống.
"Còn nữa, bệnh viện có bệnh án điện tử của tôi, để bảo đảm không lộ sơ hở gì,
cô phải tìm cách xóa sạch."
"Nhưng......"
"Nhiều tiền hơn không là vấn đề."
Giang Lăng gật đầu: "Xử lý sạch sẽ bệnh viện và bác sĩ, sự việc cũng được giấu
kĩ, vậy bệnh của ngài... định chữa như thế nào?"
Thẩm Xuân Giang lừa dối, giấu giếm mọi chuyện, chẳng qua không muốn để
tin tức mình bị bệnh truyền ra ngoài, ngay cả người nhà cũng phòng bị, ngoại
trừ tham luyến vị trí tổng tài kia, Giang Lăng không nghĩ ra được lí do khác.
Giấu chắc chắn muốn giấu, nhưng bệnh lại không thể không chữa.
Trừ khi Thẩm Xuân Giang thật sự không muốn sống nữa, mới có thể mặc kệ, để
cho bệnh trầm trọng hơn, nếu không, dù ông không muốn thừa nhận, cũng vẫn
sẽ tiếp nhận trị liệu.
Chỉ khác nhau duy nhất ở chỗ: Quang minh chính đại mà ra vào bệnh viện, hay
là lén lút mà bí mật tiến hành?
Quả nhiên ——
Thẩm Xuân Giang phân phó: "Liên hệ với bệnh viện nước ngoài, mời chuyên
gia và giáo sư có thẩm quyền nhất trong phương diện này, tôi muốn bí mật tiến
hành trị liệu. Trước khi chính thức làm việc, cô chú ý kiểm tra, đừng quên
chuẩn bị hợp đồng bảo mật..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.