Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thẩm Xuân Giang dặn dò rất nhiều, hiển nhiên, trước đó ông đã nghĩ kĩ nên làm
như thế nào.
Nói cho Giang Lăng, cũng không phải vì ông tin tưởng cô, mà là ông cần người
làm việc thay, không hơn không kém.
Giang Lăng đã làm việc cho ông nhiều năm, biết rõ thói quen của ông, có thể
hết mức đáp ứng yêu cầu của ông, hơn nữa, lòng trung thành và năng lực biểu
hiện của cô thường ngày thuận lợi cho Thẩm Xuân Giang sử dụng.
"Trừ chuyện này ra, còn có một việc muốn cô đi làm."
Giang Lăng: "?"
"Lấy danh nghĩa bộ phận nhân sự thông báo cho chi nhánh Quảng Đông, và
nói......"
Sau khi tan rã trong không vui ở quán trà, Thẩm Xuân Giang vào bệnh viện lại
nhận được tin dữ, Thẩm Loan lại đi về một cách nhẹ nhàng không hề hay biết.
Cô trở lại sơn trang Đông Li, đỗ xe, trực tiếp đi lên lầu hai.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của phòng ngủ chính ra, trên giường đã không còn ai,
chăn vẫn ở trạng thái bị xốc lên, tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Quyền Hãn Đình đang tắm rửa.
Thẩm Loan đi vào, thuận tay đóng cửa phòng lại, thay quần áo ở nhà, đi chân
trần đạp lên trên thảm lông cừu, vừa thả lỏng vừa thoải mái.
Ngã người xuống giường, nhìn trần nhà, Thẩm Loan thở phào nhẹ nhõm, cả
người thả lỏng.
Qua hai phút, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Ngay sau đó cửa mở ra, Thẩm Loan ngồi dậy, giây tiếp theo bỗng nhiên trừng
lớn mắt ——
Quyền Hãn Đình cái gì cũng chưa mặc, cứ như vậy đi từ bên trong ra.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.
"Sao anh lại không mặc quần áo?"
"Em về rồi à?"
Hai người đồng thời mở miệng.
Thẩm Loan cầm khăn lông ném vào ngực anh.
Quyền Hãn Đình theo bản năng bắt được, cho rằng Thẩm Loan muốn dùng để
lau tóc cho mình, trực tiếp đội lên đầu.
Thẩm Loan: "..."
Anh vừa lau tóc, vừa nghênh ngang đi về phía cô.
Khóe miệng Thẩm Loan giật giật: "Không phải anh nên dùng khăn che lại chỗ
nên che sao, không xấu hổ à?"
Người đàn ông dừng lại, sau đó không để ý mà cười cười: "Cũng không phải
không chưa từng thấy, cần gì phải che?"
"..."
Được rồi, Thẩm Loan cũng phải thừa nhận, Quyền Hãn Đình mặc quần áo xong
rất có mị lực, anh không mặc quần áo càng có mị lực hơn.
Sáu khối cơ bụng cân xứng, đường vân ơ bắp rõ ràng, lại không lố, mọi thứ đều
vừa phải.
Nhiều thêm một chút thì thô, ít đi một chút lại thiếu vị.
Có lẽ chính là mẫu người trong truyền thuyết, mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần
áo lại có thịt.
Cùng với khuôn mặt tinh xảo kia, một giây là có thể khiến phụ nữ quỳ gối dưới
quần mình.
Tuy tự chủ của Thẩm Loan mạnh, cũng nhịn khỏi nhìn thêm vài lần.
Thế nhưng những lần này đều bị Quyền Hãn Đình nhìn thấy, anh nở nụ cười tự
mãn: "Có vừa lòng với dáng người của người đàn ông của mình không?"
Nghiêng đầu, cười như không cười, giang hai tay "Cợt nhả".
Giống như cô gái liễu yếu đào tơ, dựa vào gió, tạo dáng, chờ đợi ưu ái cùng
khen ngợi.
"Hừ..." Thẩm Loan nghiêm túc lên như anh mong muốn, sờ cằm, thỉnh thoảng
gật đầu, bộ dáng chuyên nghiệp: "Duỗi chân ra thử xem."
Quyền Hãn Đình nghe lời, quả thật gác chân tới trước mặt Thẩm Loan.
Làn da người đàn ông trắng, lỗ chân lông cũng nhỏ, nhưng cẳng chân và cơ bắp
ở đùi vừa săn chắc vừa đẹp đẽ, cứ như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, chờ được
bùng nổ ngay lập tức.
Thẩm Loan nhướng mày, tầm mắt lại rơi xuống cánh tay anh.
Lần này căn bản không cần mở miệng, Quyền Hãn Đình liền nắm tay, cong
cánh tay, trực tiếp lộ ra bắp tay.
Lục Gia thực tự giác.
Sau đó là ngực, tiếp theo là lưng......
Chỉ cần Thẩm Loan dám nhắc tới, Quyền Hãn Đình sẽ dám làm, đến cuối cùng
ngược lại là cô xấu hổ.
"Được rồi, quấn lại nhanh lên, đừng ban ngày ban mặt đi khoe chim."
Vừa nói, mắt vừa ra hiệu vào chiếc khăn trên tay
Khụ...
Quyền Hãn Đình ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi lóe: "Thế nào, khó coi à?"
Thẩm Loan: "......"
Đây là vấn đề về đẹp và xấu à?
Người đàn ông tiếp tục giả ngu, được đà tiến tới: "Hay là em quấn giúp anh?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.