Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Còn mang theo một tia đắc ý.
"Lần này A Như trở về sẽ không đi nữa."
Thẩm Xuân Giang vừa nói chuyện, ánh mắt vừa khóa chặt Thẩm Loan, muốn
tìm kiếm sự kinh hoảng trên mặt cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Đáng tiếc, cũng không có.
Thẩm Loan ý cười không đổi, ánh mắt cũng chưa từng dao động dù chỉ là một
chút: "Vậy càng tốt, bên ngoài không thể như trong nhà, chị cả về nhà ở cũng
thoải mái hơn."
Lời nói viên mãn khéo léo, thế nhưng làm người ai cũng có tật xấu.
Thẩm Xuân Giang nhíu mày, ông ta không tin Thẩm Loan không cảm thấy một
chút nguy cơ nào!
Cô càng bình tĩnh, ông ta càng không nhịn được muốn xé nát lớp bình tĩnh này;
cô càng thong dong, ông ta càng muốn nhìn sự kinh hoảng thất thố của cô.
"Nửa năm không gặp gương mặt, em gái trông sáng sủa hơn trước nhiều, chắc
đã sống không tệ." Thẩm Như bỗng nhiên mở miệng.
Thẩm Loan cười ngồi đối diện một nhà ba người, không nhanh không chậm để
túi xuống, đôi chân dài bắt chéo, quả nhiên là chất lỏng ngọc sắc, tự nhiên
phóng khoáng.
Nếu nói Thẩm Như ung dung như hoa mẫu đơn, vậy thì cô là đóa Cách Tang*
trên cao nguyên.
Cách Tang: tên khoa học là Dasiphora fruticose, họ hoa hồng.
Không thua kém chút nào, tươi đẹp và chói lọi, nhưng lại càng hoang dã, đứng
càng cao, có được sức sống căng tràn, hơi thở xuất sắc, dáng vẻ hào sảng thong
dong.
Ai cao ai thấp đã rất rõ ràng.
Ánh mắt Thẩm Như tối sầm, Thẩm Loan vờ như không phát hiện ra.
Chỉ nói: "Nhờ phúc của chị cả, những ngày qua miễn cưỡng không có trở ngại."
Vẻ mặt Thẩm Như không đổi nhưng thật ra trong lòng đã tức muốn ói máu.
Cướp mất ánh sáng con gái nhà họ Thẩm của cô ta, cướp cả vị trí của cô ta ở
Minh Đạt, hưởng thụ sự chú ý của vạn người thật sự là nhờ phúc của cô ta.
Trong lòng không có ý muốn ép nhưng cứ cố tình muốn nói ra, thật khiến người
ta chán ghét.
Nhưng Thẩm Loan càng ghê tởm cô ta.
"Xem ra, chị không ở nhà mấy ngày, em gái tiến bộ không ít, cách nói nói năng
và cử chỉ đã khác trước rất nhiều."
Ám chỉ cô giả ngu giả ngơ, giả heo ăn thịt hổ, bây giờ đuôi cáo đã không giấu
nổi nữa rồi.
Thẩm Loan nhếch môi: "Đã là con người ai cũng sẽ thay đổi, chẳng lẽ chị cả
vẫn giống trước kia? Vậy không được rồi, tình trạng bây giờ của Minh Đạt
không cho phép phát sinh chuyện xấu như châu phóng xạ báu một lần nữa."
"Mày!"
"Đủ rồi —" Thẩm Xuân Giang sớm không mở miệng, muộn không mở miệng,
cố tình mở miệng ngăn cản lúc Thẩm Loan đang chiếm thế thượng phong, thể
hiện rất rõ sự bất công và bênh Thẩm Như rất rõ ràng.
Nhưng Thẩm Loan không để bụng.
Hoặc nói cô nên tổn hại đã tổn hại, nên phản kích cũng đã phản kích, sự bất
công của Thẩm Xuân Giang trong mắt cô không quan trọng gì, không hề có tác
dụng, vậy thì "tình thương của ba" có gì tốt?
Từ trước đến này cô luôn tin tưởng, dựa vào người không bằng dựa mình.
Hiển nhiên, Thẩm Như cũng không ý thức được điều này, cô ta đang đắc ý
chuyện Thẩm Xuân Giang giúp cô ta.
"Nếu A Như đã về, con xem lúc nào được thì bàn giao lại công việc trong tay lại
đi?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Ý của ba là muốn con nhường lại vị trí giám đốc bộ
phận dự án sao?"
"Có thể nói như vậy. Dù sao, cũng không phải thứ thuộc về con."
Câu cuối cùng ông ta nhấn mạnh như đang ám chỉ cái gì.
Trong nháy mắt, Thẩm Loan chỉ cảm thấy buồn cười.
Mà trên thực tế, cô cũng thật sự bật cười: "Ba, ba thật hài hước."
"Con cho rằng ba đang nói đùa với con?" Sắc mặt đen xì, giọng điệu nguy hiểm.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Ha... Nói như vậy, con không trả?"
Thẩm Loan đón nhận ánh mắt của ông ta, không tránh không né: "Cái gì là trả?
Vị trí giám đốc này là đồ vật hay là món đồ chơi có thể tùy tiện đổi qua đổi
lại?"
"Ba là tổng giám đốc, có quyền can thiệp vào chuyện điều động nhân sự! Từ
ngày mai trở đi, con không cần tới tập đoàn đi làm nữa!"
Muốn đẩy cô vào đường cùng.
Thẩm Loan vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt lại như kết băng, liếc mắt
một cái khiến người ta thấy rét buốt.
"Sao, con có thể hiểu câu vừa rồi của ba là muốn... đuổi việc sao?"
Thẩm Xuân Giang cười lạnh: "Đúng thế thì sao?"
"Vậy phiền ba cho con một lý do."
"Lời nói của ba chính là lý do!" Bá đạo, ngang ngược, vô lại.
Ánh mắt Thẩm Loan chuyển động, trong tình trạng khó khăn như vậy, cô vẫn có
thể giữ nguyên nụ cười mỉm và phong độ, không nhanh không chậm: "Vậy có lẽ
là không được rồi."
"Con có ý gì?"
"Lúc trước con ngồi lên vị trí này là bởi vì lấy được mảnh đất trong tay Từ Kính
Sinh, là kết quả do con đánh cược với hội đồng quản trị. Bây giờ bị xua đuổi, tất
nhiên cũng phải hỏi qua ý kiến của họ, ba nghĩ sao?"
Ý cười của Thẩm Xuân Giang càng sâu.
Cười cô ngây thơ ngu xuẩn, cũng cười cô không biết tự lượng sức mình.
"Ba thừa nhận miếng đất của Cạnh Lâm kia có một phần công lao của con,
nhưng nếu con đem chuyện này nhờ cậy tư bản là sai mười phần rồi. Đám
người kia hội đồng quản trị luôn luôn bo bo giữ mình, con cảm thấy họ sẽ ra
mặt nói chuyện vì con?"
Thẩm Loan lẳng lặng nhìn ông ta.
Thẩm Xuân Giang tưởng cô sợ, khẩu khí càng thêm bừa bãi: "Lui một vạn
bước, dù hội đồng quản trị có có tấm lòng trân trọng nhân tài, muốn con ở lại,
cũng phải xem ba có đồng ý hay không đồng ý! Đồng nghiệp nhiều năm như
vậy, ba và con, bên nào nặng bên nào nhẹ, nên lấy hay bỏ, tin rằng họ sẽ có
quyết đoán."
Một bên là tổng giám đốc của cả tập đoàn, một bên chỉ là một giám đốc bộ phận
nho nhỏ.
Hội đồng quản trị bất mãn thế nào đi chăng nữa vẫn phải cho Thẩm Xuân Giang
mặt mũi.
Vậy thì Thẩm Loan sẽ là bên bị loại bỏ, cho dù cô đã đem lại cho Minh Đạt biết
bao lợi ích, thúc đẩy hợp tác, thương lượng vài thỏa thuận đi chăng nữa cũng
không thể xoay chuyển kết cục thảm bại.
Bởi vì quá khứ, đã qua đi.
Không có ích lợi liên lụy và quản thúc trước mắt, chắc chắn trở thành vật hi
sinh.
Tựa như kiếp trước cô không hề có năng lực phản kháng mà bị đẩy vào bàn
phẫu thuật, rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh mất dần từng chút một, dù bất lực
cũng chỉ có thể mặc người xâu xé...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.