Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Kiếp này, cô sẽ không tái phạm cùng một sai lầm lần thứ hai!
"Xem ra, ba đã hạ quyết tâm muốn làm như vậy?"
"Bộ phận dự án vốn do A Như tiếp quản, bây giờ nó đã quay lại, không cần ba
nhắc nhở con cũng nên tự động nhường lại mới đúng."
"Dự án vịnh Thạch Tuyền..."
Lời Thẩm Loan còn chưa nói xong, Thẩm Xuân Giang đã gấp không chờ nổi cắt
lời: "Tất nhiên là cũng chuyển giao cho nó phụ trách."
Dỡ cỗi xay để giết lừa, vẻ mặt còn rất tự nhiên.
"Được" Thẩm Loan không cãi cọ, thậm chí từ khuôn mặt không nhìn ra nửa
phần hoảng loạn và thất lễ, vẫn bình tĩnh như biển sâu: "Vị trí giám đốc bộ phận
dự án con có thể nhường lại, dự án vịnh Thạch Tuyền cũng có thể buông tay
mặc kệ, nhưng con có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Hội đồng quản trị đồng ý, con mới làm theo."
Thẩm Xuân Giang cười hừ một tiếng: "Ngây thơ! Thay vì gửi gắm hy vọng vào
đám người chỉ biết đến lợi ích đó còn không bằng trực tiếp cầu xin ba có tác
dụng hơn."
Thẩm Loan không dao động, dáng vẻ dầu muối không ăn, gàn bướng hồ đồ.
"Được! Nếu con chưa tới phút cuối chưa thôi, ba sẽ thuận theo mong muốn của
con, để xem đến lúc đó họ sẽ đứng bên ai!"
Gặp đã gặp được, chứng thực suy đoán cũng đã chứng thực, Thẩm Loan tự giác
không ở lại, chào một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thẩm Xuân Giang như một con gà trống thắng trận, cằm khẽ nhếch.
Dựa theo kế hoạch của ông ta, triệu hồi Thẩm Như, vô hình trung tạo áp lực cho
Thẩm Loan, lại dùng vị trí giám đốc bộ phận bức cô đi vào khuôn khổ, phun ra
11% cổ phần.
Bây giờ xem ra, bước đầu tiên đã thành công.
"Ba, con đi tiễn em gái." Thẩm Như nói, lập tức đứng dậy đuổi theo Thẩm
Loan.
Trong vườn hoa, bác Đinh đang diệt cỏ.
Trong không khí vang lên tiếng gọi rất khẽ —
"Đứng lại!"
Thẩm Loan dừng bước, quay đầu lại thấy Thẩm Như đi từ đối diện tới, tuy đang
cười, nhưng sự dịu dàng đoan trang đã bị thay thế bằng sự lạnh lùng, cả người
tràn ngập hơi thở người tới không có ý tốt.
"Chị cả có việc gì sao?" Cô cười dò hỏi.
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần khách sáo nhiều lời. Lời dối trá lại dư
thừa, làm ra vẻ càng ghê tởm."
"Chị gọi em lại chỉ để nói cái này?"
Thẩm Như ôm cánh tay, ánh mắt bắt bẻ quét cô từ trên xuống dưới một lần:
"Tặng mày một câu — có một số người, cho dù có bay lên trời cũng không biến
thành phượng hoàng được, phong cảnh trước mắt chẳng qua chỉ là tạm thời,
mày càng muốn mọi người đều biết, kết quả là tự làm mình mất mặt."
"Em cũng có câu này muốn tặng chị cả."
Thẩm Như nhíu mày.
Thẩm Loan mở miệng: "Phượng hoàng đang trên cành cao, bỗng nhiên rơi
xuống đất mới phát hiện mình chỉ là gà mái ấp trứng, cố tình không chấp nhận
số mệnh, muốn quay trở lại, kết quả ngã vỡ đầu chảy máu, không chỉ có không
trở về phượng hoàng của ban đầu mà ngay cả gà mái cũng không làm được
nữa."
"Không phải thứ của mày, có miễn cưỡng cũng vô dụng." Thẩm Như mở miệng,
ý trên mặt chữ.
Thẩm Loan cười nhạt: "Các cụ nói rất đúng, là của chị thì vĩnh viễn là của chị,
không phải chị có cầu cũng không được. Người sống một lần, chấp nhận số
mệnh đi."
Ánh mắt Thẩm Như sa sầm, khí chất đoan trang không còn sót lại chút gì, chỉ
còn lại sự tàn nhẫn và sắc bén —
"Bộ phận dự án do tao phụ trách, nếu mày thức thời chút, ngoan ngoãn nhường
chỗ, tao còn có thể nói tốt vài câu trước mặt ba, tranh thủ cho mày tiếp tục ở tập
đoàn làm việc, nếu không..." Đôi mắt híp híp, nồng đậm ý uy hiếp.
"Nếu không thì thế nào?"
"Tao sẽ khiến mày hối hận vì đã bước vào cửa nhà họ Thẩm."
Giọng điệu không ngông cuồng bình thường.
Nếu là trước kia, Thẩm Như tuyệt đối sẽ không nói những lời tàn nhẫn này, bởi
vì cô ta không tự tin.
Bây giờ xem ra, hành trình đến tỉnh Việt lần này ngoài phải chịu khổ, cô ta nhất
định còn có thu hoạch khác.
Nếu không, cũng sẽ không nóng lòng xé rách mặt nhau như vậy, trực tiếp ra
đòn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.