Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Sở Ngộ Giang nói:
"Thông tin của cô ta là giả, người bình thường chỉ có thể điều tra được một
phần bịa đặt."
Lí do đó khá là thuyết phục.
Dựa vào tính cách vốn đa nghi của Thẩm Xuân Giang, nếu ông ta quyết định
bao nuôi một người phụ nữ nào thì trước tiên sẽ điều tra toàn bộ thông tin về cô,
sau khi hoàn toàn chắc chắn cô ta trong sạch thì mới có thể yên tâm hoàn toàn.
"Từ Kinh Bình tới Ninh Thành cô ta không thiếu tiền tiêu, chỉ trong một tháng
đã tiếp xúc với Thẩm Xuân Giang, trước đó còn xử lý lịch sử đen tối của
mình..."
Thẩm Loan nhanh chóng sắp xếp những thông tin hữu ích trong đầu, cuối cùng
đưa ra kết luận: Cao Duy Thu rõ ràng có mục đích và kế hoạch tiếp cận Thẩm
Xuân Giang!
Tại sao?
"Cuộc sống của cô ta ở Kinh Bình như thế nào?"
"Ý ngài là?"
"Điều kiện kinh tế."
Sở Ngộ Giang:
"Đứng đầu bảng tên ở hộp đêm, giá cả ra sân từ năm mươi ngàn đến không quá
một trăm ngàn. Làm được 3 năm đã mua hai ngôi nhà n, cũng vào năm đó mua
thêm chiếc xe BMW."
Vì vậy tiền chắc chắn là không thiếu.
Mà Thẩm Xuân Giang là một ông già gần 50 tuổi, tuy chăm sóc đúng cách và
ông vẫn còn sức hút của riêng mình, nhưng Cao Duy Thu đã tiếp xúc qua biết
bao nhiêu người, một người lão luyện như cô ta sẽ không bao giờ thèm muốn
ông ta.
Rốt cuộc, cái tốt hơn cũng đã hưởng qua, ai lại để ý tới đám rau cải cũ.
Ngoài điều đó ra, cô ta còn muốn điều gì ở ông?
Thẩm Loan yên lặng suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra điều gì, nói với Sở Ngộ
Giang:
"Ngươi cho người đi theo dõi Cao Duy Thu, ngoài lịch trình hàng ngày, tìm
cách kiểm tra lịch sử cuộc gọi của cô ta."
"Đã rõ."
"Xảy ra chuyện gì lập tức báo cáo."
"Trừ người đàn bà họ Cao ra, Thẩm Xuân Giang cũng có manh mối."
"Nói đi."
"Dựa theo tin tức ngài cung cấp, quả thực ông ta luôn gặp mặt với thư ký vào
lúc 3 giờ chiều hàng ngày, bằng chứng là ở đường có máy theo dõi. Để tìm được
lộ trình của ông, người của chúng ta đã tìm kiếm và chiếu gần 100.000 video. "
Thẩm Loan nhướng mày:
"Đi đâu?"
"Một bệnh viện tư nước ngoài được trợ tài trợ ở ngoại thành. Bệnh viện này đã
tiếp đãi một đội chuyên gia ba ngày trước. Rất nổi tiếng trong giới y học nước
M. Nó được cho là chuyên về ung thư, đặc biệt là ung thư gan.. "
"Ung thư gan?!"
Sở Ngộ Giang gật đầu:
"Túi tài liệu trước mặt ngài có tư liệu đã được chuẩn bị kĩ càng."
Thẩm Loan dùng khớp ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào
nơi nào đó, suy nghĩ xa xăm.
Thẩm Xuân Giang cố gắng tránh né mọi người, chỉ dẫn theo thư ký, tựa như ăn
trộm để vào một bệnh viện tư bên ngoài?
Lén lút không muốn ai biết bí mật.
Hoặc là do chính ông ta có vấn đề nên âm thầm đi chữa trị.
Sở Ngộ Giang báo cáo xong, tự giác rời phòng làm việc.
Cùng với tiếng đóng cửa, Thẩm Loan đột nhiên tỉnh táo lại, quay người lại, kê
một chiếc ghế ngồi cạnh cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, đôi mắt sâu thẳm xa xăm.
Một nửa khuôn mặt được tắm trong ánh nắng, và nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
Mù mờ không rõ, suy nghĩ sâu xa..
...
Ngày hôm sau, Thẩm Loan đi đến công ty, mới vừa bước vào bộ phận dự án, cô
đã cảm thấy bầu không khí không đúng.
Thông thường, mọi người đã ngồi đúng vị trí của mình trong văn phòng, sẵn
sàng bắt đầu công việc.
Nhưng hôm nay lại rỉ tai thì thầm, nhìn thấy cô đi vào, vẻ mặt mọi người vừa
phức tạp lại rối rắm, có chút lo lắng xen lẫn quan tâm, như là sợ nàng bị bắt nạt.
Thẩm Loan lúc đầu có chút không hiểu nhưng khi đẩy cửa phòng làm việc, nhìn
thấy Thẩm Như ngồi ở chỗ của nàng thì nàng đã hiểu.
Nóng lòng muốn đến công ty để tìm cảm giác tồn tại?
Chà, chị cả của nhà họ Thẩm nổi danh là thiên kim tiểu thư và là "vợ hào môn"
được kính nể nhưng cũng chỉ có thế.
"Chào buổi sáng, chị cả."
Thẩm Loan cười, giống như việc cô ta không mời mà đến cũng không đáng gì.
"Chào."
Thẩm Như nói ngắn gọn, cười như không thèm để tâm.
Ngay cả lấy lệ cũng lười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.